Sau khi nghe những lời ta nói, đám người chơi ở nhà kho liền không thể ngồi yên.
“U là trời, tôi có nghe nhầm không, cô ta thế mà lại đòi triệu hồi Boss tới?”
“Điên mất thôi, cái tên bạo quân đó là trùm Boss trong cái game kinh dị này, hắn ta gi*t người không chớp mắt.”
“Tiêu rồi, thật sự tiêu đời rồi, lúc đầu thấy con nhỏ đi/ên này có thể trấn áp được cương thi, tôi còn âm thầm vui mừng, nghĩ rằng cô ta là cao thủ ẩn danh, đu bám theo thì có thể sống sót qua vài ải, không ngờ…”
Không chỉ vậy, màn hình như n/ổ tung vì bão bình luận n/ổ ra liên tục.
“Bà cố nội của tôi ơi, con nhỏ này mất trí rồi, mới ải đầu tiên mà đã đòi chiến luôn với Boss.”
“Phải đó, nhiệm vụ của phó bản này là sống sót, theo lý mà nói, là nên trốn Boss mới đúng, đằng này sao lại muốn đối đầu trực diện với hắn ta chứ?”
“Không muốn sống rồi, game nhiều, nên luôn có những người, n/ão không như người thường, thật tội nghiệp cho người chơi vô tội của ải này.”
“Hehehe, tôi rất thích kiểu người chơi không đoán được như này, nó làm cho trò chơi đầy biến số.”
“Biến số cái rắm, đáng lẽ tôi có thể xem livestream cả đêm, giờ thì 30 phút còn khó, nhóm này sắp bị xóa sổ hết rồi, còn gì mà thưởng thức chứ?”
Nhìn dòng chữ trôi qua, ta nhẹ nhàng “c/ắt ngang”.
“Bớt la chói tai.”
Sau một hồi im lặng đợi tiếng hét của cương thi.
Một bàn tay sắc bén đ/âm thẳng vào, xuyên qua cả tấm cửa sắt.
Tất cả người chơi đều lùi về sau.
“Sức mạnh này không phải của con người, Boss thật sự đã tới.”
“Toang rồi, sắp bị con đi/ên đó hại thảm thương rồi.”
Bàn tay đó nào có thèm nghe đám người chơi càm ràm phản đối, nhấc nhẹ tay, ném toàn bộ cửa sắt bay ra ngoài.
Cái thân hình g/ầy gò đó thật không tương xứng với sức mạnh khủng khiếp kia, y mặc hoàng bào, chậm rãi bước vào phòng.
Bão bình luận theo đó mà sôi nổi theo.
“Tới rồi, bạo quân!”
“Tôi cá là, chưa tới một phút hắn ta sẽ gi*t hết người chơi.”
Nhưng sau khi thấy được khuôn mặt của bạo quân, ta như ch*t lặng.
Cái tên ch*t ti/ệt…
Trông quen quá đi.
Không phải cái tên mà ngày ngày ngủ chung giường với ta sao?
Ta vốn thấy lạ, sao dạo này y đột nhiên không tới thăm cung Thu Nguyệt nữa.
Ta còn cho rằng y đã thay lòng đổi dạ, kết quả y lại chạy đến chỗ này làm Bố sư gi*t người gì đó.
Ta khịt mũi lạnh lùng rồi cười lớn.
“Ây da, hoàng thượng mỗi ngày không ở trong cung lật thẻ mà lại chạy đến chỗ này làm nghề tay trái sao?”
Lúc này, ai cũng im lặng như tờ, muốn xem thử Boss sẽ phản ứng ra sao.
Đối mặt với “sự khiêu khích” của ta, sẽ ra tay tàn đ/ộc ra sao, chắc là x/é ta thành trăm mảnh.
Nhưng, tên Boss trước mặt ta lại gãi đầu.
“Chán gh/ê, bị nàng nhận ra rồi sao?”
Hứa Thanh Thanh: Hả?
Người chơi: Hả?
Bão bình luận: Hả?
Có nhầm lẫn không.
Hắn là Boss đó.
Hắn phải lạnh lùng gi*t người chứ!
Sao lại e thẹn, ngại ngùng?