Câu chuyện về Zombie đột biến. Vào ngày thứ mười sau khi virus zombie bùng phát, tôi đã cố gắng thuê một á/c q/uỷ. Ác q/uỷ: “Ngươi muốn cái gì, tiền bạc, danh vọng, hay là sinh mệnh bất tận, trường cửu?” Tôi nói tôi muốn c/ứu thế giới. Ác q/uỷ: “?” 1. Á/c qu/ỷ đã từ chối giao dịch mà tôi thuê, còn cho rằng tôi có b/ệnh. Hắn ch/ửi này ch/ửi nọ: “Ta là á/c qu/ỷ, á/c qu/ỷ! Không h/ủy d/iệt thế giới đã là tốt lắm rồi, ngươi thế mà lại gọi ta tới c/ứu thế giới ư?” Tôi gật đầu nghiêm túc. Á/c qu/ỷ không muốn để ý tới tôi nữa, quay người bỏ đi ngay. Tôi thổi nhẹ, thổi bay những ngọn nến đỏ trên đội hình, và đội hình dịch chuyển tức thời mờ đi. Á/c qu/ỷ lúng túng đứng ở giữa trận pháp mấy giây sau, trong phòng đột nhiên nổi lên một cỗ hắc khí, hắn hầm hầm quay người lại, hai dòng m/á/u cùng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: “Ngươi chán sống rồi à?” Tôi cảm thấy hơi lạnh nên quấn mình trong một chiếc chăn nhỏ, uống trà dâu tằm và nói một cách chiếu lệ: “Ừm ừm, đúng rồi.” Trước khi hợp đồng chưa được hoàn thành, hắn không thể làm h/ại tôi. Thấy tôi không hề h/oảng s/ợ chút nào, á/c qu/ỷ gi/ận d/ữ lau mặt, m/á/u và nước mắt trên mặt biến mất, toàn bộ khuôn mặt lại biến trắng tinh sạch sẽ. Cứng rắn quá không được, hắn chỉ có thể mềm mỏng: “Vị đại tỷ này, ngươi để ta quay về đi được không? Thuật nghiệp hữu chuyên công, nguyện vọng này của ngươi ta không thể giúp nổi đâu, ngươi tìm con qu/ỷ khác cũng được mà.” Tôi lắc đầu với hắn: “Không, ta chính là muốn dùng ngươi đó.” Khuôn mặt q/uỷ trắng bệch của hắn gần như bị tôi chọc gi/ận đến đỏ hết cả mặt: “Cái quái gì thế, bây giờ là thời đại hòa bình, ngươi muốn c/ứu cái q/uỷ gì chứ!” Tôi bình tĩnh mở rèm, ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào phòng. Ngoài cửa sổ hoang vắng, bầu trời u ám không thấy được ánh mặt trời, tòa nhà đổ nát, cửa sổ vỡ lùa gió. Những chiếc ô tô đậu trên đường đều ở các tình trạng hoang tàn khác nhau, khắp nơi có thể nhìn thấy những vết m/áu cũ màu nâu. Ác q/uỷ: “Trời địu?” “Sớm đã không hoà bình nữa rồi.” Tôi nhìn thấy tận thế suy tàn cận kề, nhấp một ngụm trà dâu: “Vậy nên chàng thiếu niên, ngươi có muốn cùng ta c/ứu thế giới không?” Ác q/uỷ: “?” “Ý của ngươi là, bởi vì zombie virus bùng phát, thế giới hiện tại sắp phải đối mặt với ngày tận thế sao?” Dưới sự tác động của hiện thực, á/c q/uỷ cuối cùng cũng ngồi xuống nghe tôi nói chuyện: “Loại vật chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thế mà lại thật sự xuất hiện trong hiện thực bây giờ sao?” Tôi: “Ngươi nghĩ rằng một con á/c q/uỷ như ngươi nói lời phù hợp sao?” Hắn ta chọn lọc phớt lờ lời nói của tôi và tự nghĩ mà luyên thuyên: “Ngươi nói xem linh h/ồn nếu bị một con zombie cắn rồi, có phải sẽ bị đồng hoá luôn không?” Tôi: “Dù là lý thuyết hay lẫn thực tế, đều sẽ không đâu.” Ác q/uỷ: “Làm sao mà ngươi biết?” “Bởi vì ta đã từng nhìn thấy.” Ác q/uỷ: “?” Ác q/uỷ: “Ngươi hãy mau nói thật cho ta đi, trước khi gọi ta ngươi có phải đã từng triệu hồi con q/uỷ khác không?” Hai con zombie từ tầng đối diện đi ra, m/áu trên người một con vẫn còn rất tươi. Có vẻ như có ai đó đã bị hại nữa rồi. “Không, ngươi là người đầu tiên mà ta gọi tới đây.” Tôi nhìn chằm chằm vào con zombie vừa mới được sinh ra ở ngoài phòng kia: “Nhưng ta đã từng thấy ở tương lai.” Ác q/uỷ: “Ồ.” Ác q/uỷ: “Chờ đã, ngươi có muốn nghe ngươi đã nói cái gì không?” Con zombie ở tầng dưới đột nhiên ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. Anh ta dường như vẫn còn chút ý thức của con người, đôi môi hắn lẩm bẩm như thể đang cầu c/ứu. Nhưng chẳng bao lâu, hắn cúi đầu và kéo cơ thể tan nát của mình vào đám đông zombie. Tôi nhìn bóng lưng hắn đang lùi dần ra phía xa, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn bã. Bàn tay cầm cốc hơi siết ch/ặt: “Tôi từ tương lai trở về đây.” “Bây giờ là mười ngày sau khi virus zombie bộc phát. Do sự vây hãm của zombie, khoa học kỹ thuật của loài người đã thụt lùi nghiêm trọng, mãi đến ba mươi năm sau mới có thể tìm ra giải pháp. “Cuộc tấn công của zombie ở giai đoạn đầu rất khốc liệt và phản ứng của con người quá yếu, dẫn đến mất đi một số lượng lớn nhân tài kỹ thuật có liên quan. Đến khi có cơ hội thở và tiến hành nghiên c/ứu, kho tàng kiến ​​thức của những tài năng còn lại không còn theo kịp tốc độ đột biến và phát triển của virus nữa.” Chắc là bị lây nhiễm bởi nỗi buồn từ trên mặt tôi, sự mới lạ hiếu kỳ của á/c q/uỷ cũng biến mất, tư thế ngồi bất cẩn trở nên ngay thẳng hơn: “Vậy là kiếp trước… cho đến khi ch*t vẫn chưa nhìn thấy virus này được giải quyết sao?” Tôi gật đầu một cách nặng nề. “Mặc dù ta rất thông cảm, nhưng để mà nói thì… Ta không giúp được ngươi.” á/c q/uỷ thở dài: “Ác q/uỷ chúng ta có thể thực hiện được tâm nguyện của con người, giống như con người có thể thống trị thế giới, điều đó đã được thế gian quy định từ trước rồi. Sự bắt đầu xuất hiện của Virus zombie có thể bùng phát trên diện rộng và thậm chí tiêu diệt cả loài người, nó cũng là một phần trong quá trình phát triển của thế giới và không có á/c q/uỷ nào có khả năng đảo ngược sư chuyển biến quay vòng này. “Mặc dù hiện tại ngươi không muốn, nhưng tương lai về sau ngươi vẫn sẽ giúp đỡ thôi.” “Ý ngươi là gì?” “Sau khi ch*t, linh h/ồn khi trốn thoát sẽ trở thành q/uỷ, nhưng một khi đã trở thành zombie, linh h/ồn sẽ bị mắc kẹt trong cơ thể và từ từ tiêu tan khi cơ thể mục nát. Điều này có nghĩa là khi con người giảm đi, số lượng linh cũng sẽ theo đó không tăng lên được. “Nếu để mặc cho zombie hoành hành, con người sẽ sớm biến mất ở thế giới này, vậy thì linh h/ồn đầu th/ai chuyển kiếp cũng sẽ chỉ là tự mình tìm đến cái ch*t.” “Cho nên ba năm sau khi zombie virus bộc phát, thế giới q/uỷ đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề và đạt được thỏa thuận với con người để cùng nhau chống lại zombie.”