Tôi liếc hắn một cái: “Đến lúc đó, dù không muốn thì ngươi cũng phải giúp đỡ ta thôi.” Ác q/uỷ k/inh h/oàng rồi. Ác q/uỷ lâm vào trầm tư: “Sao ta có cảm giác như ngươi đang bịa chuyện để lừa ta? Chuyện này quá ảo rồi đó…” Tôi: “Có h/ồn q/uỷ có zombie, còn có chuyện gì không thể xảy ra? Đừng nói là du hành xuyên không thời gian, ngươi có nói chúng ta đâây là thế giới tiểu thuyết thì ta cũng cứ bình thản vậy thôi.” “Xem ra cũng có chút có đạo lý nhỉ.” Ác q/uỷ đột nhiên mở rộng tâm trí, tin tưởng vào sự thật thần kỳ này: “Vậy câu hỏi cuối cùng, vì sao ngươi nhất định phải là chọn ta?” Tôi: “Bởi vì ta chỉ biết sử dụng vòng tròn m/a thuật triệu hồi ngươi mà thôi, ngoài ra cũng không biết cái gì nữa, ngoài ngươi ra ta không tìm được ai giúp nữa cả.” Ác q/uỷ: “...” Nhìn bộ dáng chán nản của hắn, tôi không khỏi mỉm cười, đưa tay về phía hắn: “Nếu không phản đối gì thì cứ việc ký hợp đồng với ta đi, chúng ta cùng nhau đi c/ứu thế giới.” Thấy hắn còn do dự, tôi tiếp tục thuyết phục hắn: “Zombie không thể làm hại linh h/ồn các ngươi, nên ngươi sẽ không gặp nguy hiểm đâu.” “...Được thôi.” Sau khi cân nhắc giữa ưu và nhược điểm, cuối cùng hắn cũng đã đưa ra quyết định và nắm lấy bàn tay tôi đưa ra: “Ta sẽ giúp ngươi c/ứu thế giới, và cái giá là... sau khi điều ước của ngươi thành hiện thực, linh h/ồn của ngươi thuộc về ta.” “Chốt kèo.” Linh h/ồn q/uỷ không có nhiệt độ cơ thể. Khi tay tôi bị hắn nắm lấy, tôi cảm thấy rất lạnh. Sau đó, lòng bàn tay tôi dần nóng lên. Khi tôi mở nó ra, một dòng phù văn màu đen lướt qua. “Khế ước hoàn thành.” Ác q/uỷ thu hồi tay hắn lại, trong đôi mắt nâu hiện lên cùng một chữ phù văn. “Đây là kết thúc rồi sao?” Đây là lần duy nhất trong hai đời tôi tỉnh táo ký khế ước hợp đồng, vốn tưởng rằng sẽ phức tạp và hoành tráng, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy. “Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?” Ác q/uỷ có chút không kiên nhẫn nữa: “Chê đơn giản quá thì ta bỏ cho ngươi chút m/áu nhá?” “Vậy thì không cần.” Tôi vội vàng từ chối, sờ vào phù văn biến mất trong tay: “Ta tên là An Sương, ngươi tên gì?” Ác q/uỷ khohắny, khịt mũi kh/inh thường: “Tên thật của q/uỷ sao có thể đễ dàng để loài người các ngươi biết được chứ.” “Được thôi, Khúc Trì.” Khúc Trì: “....” Khúc Trì nổi trận lôi đình: “Ngươi biết thì còn hỏi ta làm cái quái gì chứ?” Vì ta không cho hắn chút mặt mũi nào hết nên Khúc Trì không thèm dể ý tôi hết cả nửa tiêngs. Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại ngồi xuống trước mặt tôi: “Vậy thì, ngươi định làm thế nào?” “Virus zombie vừa bộc phát, hẳn là có rất nhiều học giả còn sống.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy một số bóng người ở khu dân cư đối diện: “Bọn họ là hy vọng để chống lại virus. Chúng ta phải tìm ra họ.” “Tìm được họ rồi bảo vệ bọn họ luôn sao?” Khúc Trì lắc đầu: “Không khả thi. Như ngươi nói đó, virus vừa mới bộc phát, nhân loại còn chưa kịp ra tay đối phó, cho dù có tìm bọn họ, cũng không có cách nào tìm được một nơi an toàn cả, ngươi là người duy nhất cùng ta ký khế ước, ta chỉ có thể bảo đảm an toàn của ngươi thôi.” “Ai nói ta muốn bảo vệ bọn họ chứ? Ta muốn tìm bọn họ, sau đó…” Tôi làm động tác xoẹt cổ đối với Khúc Trì: “Gi*t hết bọn họ.” Khúc Trì: “....” Khúc Trì: “Ngươi là á/c q/uỷ hay ta là á/c q/uỷ?!” “Ngươi đừng ngạc nhiên mà làm ầm lên thế chứ.” Giọng hét lớn đột ngột của hắn khiến tai tôi ù đi, tôi lùi lại một cách quán tính. “Ngươi rốt cuộc là sẽ c/ứu thế giới hay hủy diệt nó?” “Tất nhiên là c/ứu.” Tôi ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại và bắt đầu nhàn nhã giải thích: “Ta gi*t họ không phải để làm hại họ, mà ngược lại, đó thực sự là để bảo vệ. Bởi vì ta muốn tìm cách để biến họ thành q/uỷ.” “Q/uỷ sẽ không bị nhiễm virus và có thể lưu giữ ký ức về kiếp trước. Điều này có nghĩa là ngay cả khi những học giả này ch*t, chỉ cần trở thành q/uỷ, họ vẫn có thể tiến hành nghiên c/ứu học thuật và đầu th/ai làm người trong tương lai.” “Nhưng nếu vẫn là con người, vậy thì vẫn sẽ có nguy cơ bị nhiễm virus. Một khi bị nhiễm bệ/nh, sẽ không có kiếp sau.” “Có vẻ có đạo lý.” Khúc Trì sửng sốt một chút: “Nhưng không phải ai cũng có thể thành q/uỷ, nếu như không đủ oán niệm, ch*t đi chỉ có thể trực tiếp đầu th/ai.” “Việc này thì ta có cách rồi. Nhưng bây giờ ta cần tìm thấy bọn họ, ngươi có làm được không?” “Đương nhiên là được.” Khúc Trì kiêu ngạo gật đầu: “Nhưng ngươi phải nói cho ta biết bọn họ là ai, như vậy ta sẽ dễ dàng tìm ra hơn.” “Được.” Ta nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy vài con zombie đang lảng vảng ở tầng dưới. Họ dường như có thể cảm nhận được hơi thở của những người sống xung quanh, nhưng giác quan của họ không đủ nh.ạy cả.m và sự thiếu thông minh cũng không đủ để đưa ra phán đoán chính x/á/c nên họ chỉ có thể chờ đợi ở tầng dưới. “Bên ngoài bên ngoài đều là q/uỷ, ngươi là q/uỷ, ngươi có thể đưa ta bay không?” “Ngươi biết không ít nhỉ.” Khúc Trì có chút kinh ngạc: “Quả thật bầu trời sẽ an toàn hơn… Vậy ta miễn cưỡng đồng ý vậy.” Được sự đồng ý của hắn, tôi tự nhiên bước tới ôm lấy cổ hắn ngay. “Ngươi làm gì vậy?!” Cơ thể lạnh lẽo ngưng tụ của Khúc Trì lập tức cứng lại. “Ngươi không ôm ta, sao mà bay được?” Tôi bối rối nhìn lên, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy quai hàm duyên dáng của hắn. “Ngươi….” Những lời tôi nói có lý, hắn không thể phản bác sau khi sững sờ vài giây, hắn chỉ có thể đặt một tay quanh eo tôi, tay còn lại duỗi thẳng qua chân tôi và ôm tôi lên. Tôi nằm trong vòng tay của Khúc Trì, khí tức u ám q/uỷ dị trên người hắn khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại khiến tôi có cảm giác đặc biệt gắn bó đặc biệt với hắn. “...Có vẻ như ngươi biết rất rõ về ta nhỉ. Kiếp trước chúng ta có quen nhau sao?” Lúc hắn mở cửa sổ chuẩn bị bay ra ngoài, Khúc Trì đột nhiên hỏi. “Tất nhiên rồi, dù sao thì…” Tôi vô tình rụt tay lại quanh cổ hắn: “Chúng ta là những người đồng chí cách mạng, kiếp trước đã cùng nhau c/ứu thế giới mà.” Khúc Trì: “.....”