Chương 8

琰儿​
Cập nhật:
Tôi nhắm ch/ặt hai mắt, quấn mình trong chăn. "Cốc cốc! Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, dọa tôi khiếp vía. "Cảnh sát!" Bên ngoài vang lên giọng nói vang dội của một người đàn ông. "Cảnh sát?" Tôi ngạc nhiên hô lên. Chồng cười khẩy một tiếng. "Tôi là cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát trấn Vụ Sơn, nhận được báo cáo khách sạn Vụ Sơn có tình huống dị thường, xin hỏi là bạn báo cảnh sát sao?" Người bên ngoài cửa hỏi. "Anh báo cảnh sát?" Tôi nhỏ giọng hỏi chồng. "Không có." Anh ấy lắc đầu: "Em báo cảnh sát?" "Không có! Điện thoại không có tín hiệu!" "Không báo cảnh sát mà cảnh sát tới? Giả rồi!" Tôi mong mỏi lâu như vậy, mong chờ cảnh sát tới c/ứu chúng tôi. Lúc này thật sự đã có hy vọng, sao có thể bỏ lỡ cơ hội? Tôi gấp không đợi được nữa lật người xuống giường, cũng không kịp đi dép, chân trần chạy đến cạnh cửa, muốn áp vào khe cửa xem thử tình hình. Vừa chạy được mấy bước, chồng đã ôm chầm lấy tôi, cánh tay mạnh mẽ vòng quanh thắt lưng tôi, tay còn lại bịt miệng tôi lại. "Xin hỏi bạn báo cảnh sát sao?" Người bên ngoài nâng cao giọng. "Không có!" Chồng tôi lớn tiếng nói. "Được, đã làm phiền." Người đó nói. Sau đó, tiếng bước chân đã đi xa. Tôi bị bịt miệng không thở nổi, gần như ngạt thở, giãy giụa đẩy tay chồng ra. "Làm gì thế?" Tôi hậm hực kêu: "Vì sao nói không báo cảnh sát?" "Vốn dĩ không có báo cảnh sát!" "Nhưng cảnh sát có thể c/ứu chúng ta mà!" "Cảnh sát cái rắm! Sao em có thể dễ tin như vậy?" "Ít nhất cũng phải nhìn qua khe cửa cái đã chứ! Lỡ như là cảnh sát thật thì sao? Anh nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đã đuổi người ta đi rồi!" "Em dùng n/ão nghĩ thử xem sao có thể là cảnh sát thật? Nơi hoang vu hẻo lánh, khách sạn có m/a náo lo/ạn, không ngừng có thứ gõ cửa, lúc này lại có thứ tự xưng là cảnh sát, em còn tin thật sao? Em nói thì nhẹ nhàng, nhìn khe cửa, sao em biết nó sẽ không mê hoặc em?" "Ít nhất xem thử trước đã, là thật hay giả cũng có thể phán đoán được mà!" "Vậy anh hỏi em, lỡ như nhìn thấy thứ đó mặc đồng phục cảnh sát thì sao? Em làm như nào? Có phải là cứ mở cửa cho nó luôn không?" "Là cảnh sát thật thì phải mở cửa chứ!" Tôi kích động hét: "Lẽ nào anh thật sự muốn bị nh/ốt ch*t ở nơi q/uỷ quái này?" "Em đi/ên rồi!" Anh ấy bỗng gầm lớn, một tiếng bốp, t/át tôi một bạt tai. "Á!" Tôi la toáng, bị anh ấy hất mạnh ngã ra đất, gò má nóng rát đ/au đớn. Nước mắt trào ra hốc mắt như suối, tôi không nhìn rõ gì cả, đ/au đớn nức nở. Anh ấy siết ch/ặt nắm đ/ấm, lồng ng/ực phập phồng, không ngừng hít thở thật sâu. "Xin lỗi, anh chỉ muốn em tỉnh táo hơn." Sau giây phút im lặng, anh ấy nói thế. Tôi cũng không kìm nén được mà bật khóc thật lớn. Một ngày m/a q/uỷ này khiến tôi sắp rối lo/ạn th/ần ki/nh đến nơi. Buổi sáng chúng tôi vẫn ở nhà vui vẻ ăn bữa sáng ngon lành, bàn luận buffet hải sản cho bữa tối... nhưng đến lúc này, lại rơi vào hoàn cảnh khó hiểu!