Chương 9
Không biết có phải nước mắt của tôi đã d/ao động chồng hay không, anh ấy ngồi xổm xuống, ôm lấy tôi, ra sức nói "xin lỗi".
Tôi khóc gần như kiệt sức, nói không thành lời.
Mệt mỏi, đói khát, h/oảng s/ợ, tuyệt vọng... cảm xúc tiêu cực cực độ tấn công tôi, rút hết tất cả sức lực của tôi.
Tôi dựa lên người chồng, vô thức ôm lấy anh ấy. Anh ấy bế tôi lên giường, đắp chăn cho tôi.
Tôi dần dần nín khóc.
Tôi biết, anh ấy là yêu tôi.
Anh ấy là người yêu tôi nhất trên đời.
"Điềm Điềm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt," Anh ấy nói, "Nhưng em hứa với anh, gặp chuyện phải bình tĩnh, đừng kích động muốn mở cửa cho người khác như thế, như vậy khiến anh rất lo lắng, cũng rất tức gi/ận."
"Em chỉ muốn thoát ra ngoài. Em thật sự không ở đây được nữa."
Anh ấy cầm lấy quy tắc khách trọ đó, chỉ vào chữ bên trên, nói: "Chỉ tin những gì nhìn thấy, đừng tin những gì nghe thấy. Nhất định không được mở cửa." "Điều này đều viết rõ ràng, chúng ta bắt buộc làm theo nó nói."
"Em biết, nhưng lỡ như..."
"Không có lỡ như." Anh ấy c/ắt ngang nói: "Bọn chúng gõ cửa nhiều lần như vậy, sẽ không xông vào trong sao? Chúng ta không xảy ra chuyện sao? Chỉ cần kiên trì không mở cửa đến sáng sẽ có thể về nhà rồi! Đây là điều rành rành. Lẽ nào em không muốn về nhà sao?"
"Đương nhiên muốn!"
Tôi muốn về nhà hơn bất cứ ai!
"Bây giờ đã sắp 3 giờ rồi, 6 giờ trời sẽ sáng. Ba tiếng đồng hồ em cũng không kiên trì được sao?"
"Em kiên trì được."
"Vậy em đừng làm lo/ạn nữa." Anh ấy xoa huyệt thái dương, mặt đầy vẻ mệt mỏi: "Yên tâm ngủ đi, anh không sao đâu."
"Em hứa với anh sẽ không kích động nữa." Tôi nói: "Vậy anh có thể hứa với em một việc không? Bật đèn đi, em muốn bật đèn ngủ, nếu không khó chịu lắm."
"Được."
Anh ấy kéo dây đèn, trong phòng sáng bừng.
"Điềm Điềm, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi. Lỡ như có nguy hiểm, cho dù không cần mạng mình, anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn." Anh ấy nằm bên cạnh tôi, nắm ch/ặt tay tôi nói.
Tôi nghiêm túc nhìn khuôn mặt anh ấy, nước mắt đã làm mờ tầm nhìn.
Chuyện xưa lần nữa xuất hiện trong đầu.
Mùa đông năm đó, một người thân của bệ/nh nhân tới bệ/nh viện gây sự, cầm d/ao ch/ém người ở cổng lớn, ở ngay trước mặt tôi, dọa tôi sợ mất h/ồn mất vía. Chồng tôi (khi đó vẫn là bạn trai) vừa đúng lúc tới đón tôi đi ăn cơm, lao tới chắn trước mặt tôi, tay không cư/ớp con d/ao của tên du côn, kết quả bị rạ/ch cổ tay, m/áu tươi chảy không ngừng, suýt nữa là tổn thương đến động mạch, sau lưng cũng trúng một d/ao.
Tôi khóc mà mắt suýt m/ù.
Từ đó trở đi, tôi đã quyết định, đời này chỉ là anh ấy.
Trước giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự dũng cảm của anh ấy, cùng với tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Tôi vẫn luôn tin chắc, khi đối mặt với nguy hiểm, anh ấy là anh hùng duy nhất có thể bảo vệ tôi.
Bất kể ra sao, anh ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Tôi vĩnh viễn tin tưởng anh ấy.