Chương 8
Hơn nữa không ai dám ngăn cản tên b/éo phì lắm thịt này.
Sắc mặt tôi trầm xuống, trực tiếp định bước tới.
Lúc này, một bóng người quen thuộc đi ngang qua tôi, trực tiếp dùng một tay đẩy tên đầu lợn xuống bàn.
Gò má dữ tợn, động tác nhanh nhẹn.
Một tiếng "bùm" lớn vang lên.
Xem ra hắn không dùng nhiều sức nhưng vẫn đ/è mạnh tên đầu lợn đến mức gào khóc c/ầu x/in sự tha thứ.
Hắn quay lại và ra hiệu cho đồng nghiệp gọi cảnh sát ngay lập tức.
Trò hề lắng xuống trong chốc lát.
Còn tôi đứng giữa đám đông đang ăn dưa, ngơ ngác nhìn nam bồi bàn đẹp trai vẻ mặt lạnh lùng đang được vị khách nữ ngượng ngùng cảm ơn.
Hả?
Đây vẫn là Chu Thành bạn cùng phòng ngốc nghếch của tôi sao?
Rõ ràng là một con chó hoang bướng bỉnh khó thuần!
9
Có lẽ là ánh mắt của tôi quá mức kh/iếp s/ợ.
Nam sinh đang lạnh nhạt nói chuyện đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Sau đó hắn gi/ật mình một chút, đồng tử đột nhiên co lại.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nhanh chóng chạy về phía tôi như thường ngày, ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi.
Giống như con chó lớn thấy được chủ nhân mừng rỡ thè lưỡi vẫy đuôi, hết sức kích động.
"Ninh Gia, sao cậu tới đây?”
"Vừa rồi cảnh ẩu đả có làm cậu sợ không?”
"Đừng sợ, ở đây chúng tôi thường có khách uống quá nhiều và gây rắc rối. Chủ của chúng tôi là phụ nữ, không kiểm soát được tình hình nên chỉ có thể cho tôi thêm 50 tệ mỗi ngày để giả vờ hù dọa những người này.”
"Cậu xem, bà chủ đã chuyển cho tôi 50 tệ rồi, lát nữa tôi mời cậu uống trà sữa, được không?""
Tôi nhìn Chu Thành, người trông có vẻ bình tĩnh và thành thật nhưng vẫn có chút sợ hãi, nghi ngờ trong lòng dần dần tiêu tan.
Cũng đúng.
Chu Thành nghèo, hắn đang thiếu tiền.
Để có được 50 tệ, hắn thật sự dám đ/á/nh sưng mặt tên m/ập.
Bình thường dù tôi có coi hắn như công cụ thì tiền tôi đáng lẽ phải cho hắn, tôi cũng không ngại.
Nhưng giờ đây, hắn làm việc nghĩa để lấy 50 tệ và còn muốn m/ua trà sữa cho tôi.
Thật là...
Một chú chó ngốc.
Những lời chia tay đã chuẩn bị trong lòng tôi bị dằn xuống, cảm xúc giờ đây trở nên phức tạp, khó tả.
Ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười, đưa tay chỉnh lại chút tóc rối của hắn, nhẹ nhàng khen:
"Ông xã, vừa rồi cậu đ/á/nh người thật là đẹp trai, tôi thích ch*t đi được."
"Cậu, cậu thích thì tốt."
“Ừm, vậy khi nào cậu tan ca?"
Chu Thành nhìn tôi, ngoan ngoãn trả lời:
"Còn một tiếng nữa."
"Cậu nhanh lên được không?"
"Cậu đói rồi sao?"
Hắn có chút nóng vội.
Tôi lắc đầu.