Chương 9
Tay tôi di chuyển, vô tình chạm vào khóe miệng hắn, tôi thấp giọng dụ dỗ:
"Chỉ muốn hôn cậu thôi, được không?"
Coi như đây là phần thưởng cho hắn sau khi làm việc tốt ki/ếm tiền m/ua trà sữa cho tôi.
Rồi...
Tôi sẽ chia tay sau.
10
Hiệu suất làm việc của Chu Thành cực kỳ cao.
Giống như dùng th/uốc kí/ch th/ích vậy.
Tôi gh/ét bỏ mùi khói dầu nồng nặc trong nhà hàng này nên lười biếng đứng ở ngoài cửa chờ hắn.
Chỉ là đợi chưa được bao lâu, Chu Thành đã thở hổ/n h/ển đứng trước mặt tôi.
Có chút kích động, lại hơi lúng túng.
Bộ đồng phục ban đầu cũng đã thay thành chiếc áo ngắn tay cũ sờn.
"Nhanh vậy à?"
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Hôm nay bà chủ thưởng cho tôi nghỉ sớm."
"Ồ, xem ra bà chủ của cậu cũng có lương tâm, đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."
Tôi quay lưng định đi.
Chu Thành lại chặn tôi lại, ngại ngùng nói:
"Ninh Gia, cậu, cậu không phải nói là sẽ hôn tôi trước sao?"
Khóe miệng tôi co gi/ật.
"Cậu không nhìn xem xung quanh có bao nhiêu người à, hôm nay tôi hôn cậu xong, ngày mai chúng ta chắc chắn lên tin xã hội."
“Ít người thì có được không?"
“Đương nhiên là được rồi, ông xã."
Chu Thành không nài nỉ nữa, ngoan ngoãn theo tôi đi.
Chỉ là trên đường đi ăn, thỉnh thoảng hắn lại nghiêng đầu liếc nhìn tôi.
Tay hắn nâng lên, rồi hạ xuống, lại nâng lên, rồi hạ xuống.
Giữa chừng chỉ dám chạm nhẹ vào tay tôi.
Nhưng tôi lại bị chuỗi động tác của hắn làm cho rối bời trong lòng.
Khi hắn lần nữa nâng tay định chạm vào tay tôi, tôi trực tiếp nắm lấy.
Sau đó ho nhẹ một tiếng.
"Nếu muốn nắm thì cứ nắm đi, ở đây tối, người khác cũng nhìn không rõ."
"Được."
Chu Thành lập tức bao lấy tay tôi.
Lòng bàn tay nóng bỏng.
Nóng đến nỗi mặt tôi đỏ bừng.
Hắn còn khẽ nắm ngón tay của tôi , mang theo ý trêu đùa.
Tôi không cần quay đầu lại nhìn hắn cũng biết lúc này ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, đuôi chó phỏng chừng lắc sắp đ/ứt rồi.
Chậc.
Triển vọng thật.
11
Tôi không hiểu sao cảm thấy qu/an h/ệ với Chu Thành có chút phỏng tay.
Bị phỏng tay khiến tôi liên tục thất thần.
Đôi khi tôi cảm thấy mình quá nuông chiều hắn.
Rõ ràng tôi mới là bên nắm giữ quyền chủ động, nhưng hiện tại lại càng cảm thấy mình mới là người bị chi phối, thế yếu.
Cùng lúc đó, tôi dần nhận ra một điều quan trọng.
Ban đầu tôi nghĩ khi bỏ rơi Chu Thành thì mình sẽ rất quyết đoán, nhưng bây giờ lại hơi do dự.
Không nỡ làm hắn tổn thương, sợ hắn biết sự thật rồi sẽ buồn.
Sự do dự khốn kiếp này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tôi.