Chương 12
Đang cập nhật
Cập nhật:
Hôm nay Lộ Yến có chút kỳ lạ, không, phải vô cùng kỳ lạ mới đúng.
Ánh mắt của anh ấy hết lần này đến lần khác lướt qua người tôi cả tiết học.
Mức độ nh.ạy cả.m của tôi với ánh mắt không thua gì mức độ nh.ạy cả.m của người bình thường với ánh sáng, vì thế chắc chắn anh ấy đã nhìn tôi hết lần này đến lần khác, tôi mới có cảm giác như vậy.
Lẽ nào trên mặt tôi có dính mụn cơm à? Tôi âm thầm lấy điện thoại ra, qua màn hình tối om nhìn thấy khuôn mặt của mình vẫn sạch sẽ như thường.
Không có gì hết cơ mà.
Khi trái tim tôi sắp mọc lông thì chuông hết giờ đã vang lên.
Tốt quá, tốt quá rồi. Tôi vội vàng cúi đầu thu dọn cặp sách, thu dọn được một nửa mới phát hiện có người đi đến trước mặt tôi.
Khi Phùng Nguyệt kéo áo tôi, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Là Châu Vũ Kiệt.
A! Tối hôm qua xảy ra chuyện như kia hoàn toàn khiến tôi ném chuyện cậu ta tới tìm tôi hỏi bài tập ra sau đầu mất rồi!
Châu Vũ Kiệt vẫn chưa kịp lên tiếng tìm tôi hỏi bài tập thì Lộ Yến đã đi đến trước bàn của tôi.
"Thầy Lộ." Châu Vũ Kiệt vội vã lên tiếng chào hỏi.
Phùng Nguyệt lại kéo áo tôi.
Có phải cô ấy cảm thấy mắt tôi bị m/ù đúng không?
Lộ Yến vươn tay đỡ kính mắt của mình, sau đó thong thả ung dung gõ bàn tôi nói: "Thu dọn xong thì theo tôi đến phòng làm việc."
Tôi nhìn Châu Vũ Kiệt đứng ở bên cạnh anh ấy, cậu ta cứng ngắc quay người rời đi, một bước ngoảnh đầu lại tận ba lần mới ra khỏi phòng học.
Châu Vũ Kiệt đáng thương quá đi mất, cậu ấy chỉ là muốn tới hỏi bài tập thôi cũng không hỏi được.
Tôi nhìn về phía cửa, đột nhiên trong tầm nhìn xuất hiện Lộ Yến, anh ấy nhíu ch/ặt đôi mày nhìn tôi.
Hu hu hu hu, tôi chỉ là bất ngờ thất thần thôi mà!
Tôi vội vàng thu dọn cặp sách, ngoan ngoãn đi theo Lộ Yến đến phòng làm việc của anh ấy. Vừa bước vào phòng làm việc tôi liền nghe thấy Lộ Yến khóa cửa lại.
Lách cách, anh ấy lại khóa cửa tiếp!
Tôi quay sang nhìn bàn tay cầm tay nắm cửa của anh ấy, tự an ủi chính mình: Không sao không sao không sao đâu, đối với người sợ giao tiếp xã hội mà nói khóa cửa là một chuyện vô cùng tốt mà.
"Thầy... thầy Lộ..." Ánh mắt tôi lướt qua lại giữa tay của anh ấy và cánh cửa.
Lộ Yến thu tay về, những ngón tay mảnh khảnh của tay trái đã vươn ra tháo khuy ống tay áo của tay phải trước, sau đó những ngón tay mảnh khảnh của tay phải mới tháo khuy ống tay áo của tay trái. Động tác này tôi quá quen thuộc mà.
"Sau này tránh xa Châu Vũ Kiệt ra một chút." Lộ Yến đến gần tôi, hơi thở thơm ngát trên người ùn ùn kéo đến.
Ể?
Lộ Yến cách tôi càng lúc càng gần, tôi vô thức lùi ra sau một bước, không chú ý đến dây giày bị tuột, chân trái bị vướng thành ra bị ngả người ra phía sau.
Thế nhưng tôi không có ngã xuống sàn. Tôi nhìn thấy Lộ Yến một bàn tay túm lấy tay tôi, một tay ôm lấy eo tôi.
Đây là cơ duyên xảo hợp đúng không! Vì sao lại ôm tôi chứ? Đây là nút bấm thần kỳ gì thế? Cứ hễ đóng cửa là ôm tôi!
Trái tim nằm trong lồng ng/ực đ/ập vô cùng dữ dội, tôi cũng nghi ngờ nó sẽ trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ng/ực tôi mất.
"Là tránh xa Châu Vũ Kiệt ra một chút, chứ không phải tránh xa tôi." Lộ Yến tiến đến gần tôi, dán sát bên tai tôi nhẹ giọng nói. Giọng nói nhẹ nhàng lọt vào trong tai tôi, cùng lúc lọt vào không chỉ là giọng nói mà còn là hơi thở ấm nóng của anh ấy.
Tay anh ấy xoa cổ tay tôi mấy lần, như thế khiến tôi có chút sợ hãi.
"Thầy, thầy Lộ?" Tôi ở trong lòng anh ấy, giọng nói đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
Tất nhiên Lộ Yến nghe được, anh càng tăng lực xoa cổ tay tôi hơn một chút, vừa xoa vừa cúi đầu nhìn tôi. Trong mắt anh ấy không có tia sáng nào, tối đến nỗi như thể muốn hút người ta vào trong đó.
"Nghe thấy rồi chứ?" Anh ấy hỏi tôi.
Tôi ngay lập tức ngơ ngác, tôi không nghĩ ngợi gì hết mà chỉ muốn né tránh ánh mắt anh ấy.
"Hử?" Lộ Yến bóp eo tôi.
Tôi rùng mình một cái: "Nghe, nghe thấy rồi."
Lộ Yến tiếp tục xoa cổ tay tôi, lực vừa nhẹ vừa nặng, trong giọng nói của anh ấy còn có ý quyến rũ: "Nghe thấy cái gì?"
Tôi khóc mất, vì sao Lộ Yến lại đột nhiên trở nên như vậy chứ!
"Tránh xa Châu Vũ Kiệt ra một chút." Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Lộ Yến híp mắt, rất hài lòng với câu trả lời của tôi. Sau đó lại nhép lấy thịt cổ tay tôi mới buông bàn tay ở thắt lưng tôi ra.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi nơi kỳ quái này thì Lộ Yến đã gõ bàn: "Còn không qua đây?"
Lại là câu này.
Lộ Yến lấy một cuốn sách từ trong ngăn bàn của mình ra, mấy chữ Quản lý kế toán to đùng lọt vào trong mắt tôi.
"Tôi nghĩ chắc em sẽ không mang." Anh ấy thản nhiên tựa vào bên bàn.
Tôi nhìn Lộ Yến đặt cuốn Quản lý kế toán xuống bàn, sau đó thong thả cài lại khuy ống tay áo của mình.
"Sao thế? Muốn tôi đi qua à?" Bàn tay cài khóa của Lộ Yến dừng lại, anh ấy hỏi tôi.
Nhất định không cần! Tôi ngay lập tức đi lại rồi ngồi xuống, lấy cuốn Quản lý kế toán đã chuẩn bị xong ở trong cặp ra đặt lên bàn: "Em... em có..."
Lộ Yến nhướn mày, cất quyển sách của mình vào trong ngăn kéo.
"Đưa cuốn X/á/c suất thống kê cho tôi chứ nhỉ?" Giọng nói của Lộ Yến từ trên đỉnh đầu truyền tới.
X/á/c suất thống kê vẫn còn đang ở dưới gối của tôi! Để nó phẳng phiu hơn chút tôi đã nghĩ ngủ đ/è lên nó sẽ tốt hơn.
Tôi giở cuốn sách trong tay, đ/è thấp giọng nói: "Em... em... không mang theo."