Chương 14
Đang cập nhật
Cập nhật:
Sau khi hết giờ, Lộ Yến không có xuất hiện ở cửa nữa.
Tôi nhìn cuốn Đầu tư mạo hiểm ở trong cặp sách, trong lòng vô cùng bối rối. Nếu như Lộ Yến không tới gọi tôi thì có phải tôi không cần đến nữa đúng không?
Nhưng mà hôm qua anh ấy gửi tin nhắn wechat nói với tôi. Chẳng lẽ còn muốn tôi chủ động đi tìm anh ấy sao?
Tôi vừa rơi lệ trong lòng, vừa đi đến phòng làm việc của Lộ Yến. Cửa phòng làm việc vẫn không đóng cửa như trước, tôi từ khe hở nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ đi đôi giày cao gót màu đỏ.
"Yến Yến." Giọng người phụ nữ từ bên trong truyền ra.
Là giọng nói trong điện thoại tối qua. Là giọng nói trong khu rừng nhỏ hôm nọ.
Đối tượng vì tình mà gi*t của Lộ Yến đã đến tìm anh ấy, còn tôi lại không hay biết gì mà xuất hiện ở hiện trường.
So với hôm ở trong khu rừng nhỏ, trong lòng tôi lúc này ngoại trừ sự x/ấu hổ không gì sánh kịp còn mang theo một chút gh/en t/uông khó hiểu.
Người thầy kia ở trong mắt tôi có hơi lạnh lùng nhưng trong miệng người khác lại là Yến Yến thân thương.
"Cút ra ngoài." Lộ Yến quát nạt, giọng nói trầm thấp giống như đang cố nín nhịn điều gì đó.
Người phụ nữ đi giày cao gót bước được hai bước, hai bước ấy giống như đang giẫm lên tim tôi vậy.
Tôi biết nghe lén cuộc nói chuyện của người khác là không đúng, thế nhưng là Lộ Yến bảo tôi đến cũng không tính là cố tình nghe lén đâu nhỉ?
Tôi cất tai nghe vào túi.
"Lộ Yến, mày đừng quên mày là ai sinh!" Giọng người phụ nữ trở nên chói tai.
Tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển, tiếp đó là giọng của Lộ Yến: "Tôi thà rằng mình chưa từng sinh ra, người sinh ra tôi khiến tôi cảm thấy gh/ê t/ởm."
Lời nói của anh vừa dứt, một tiếng t/át lanh lảnh truyền ra.
Tôi bóp ch/ặt tai nghe ở trong túi, nghe được mà sợ hãi.
Ngay lúc tôi đang do dự có nên rời đi hay không thì cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong. Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Lộ Yến ở phía sau cánh cửa.
Con ngươi của anh đen kịt, khiến khuôn mặt của anh nhiều thêm vài phần tàn á/c. Khi nhìn thấy tôi, trong con ngươi của anh lóe lên ánh sáng. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp ở phía sau anh.
Tôi vội vàng cúi đầu xuống: "Thầy, thầy... em, em không phải..." Tôi khóc mất thôi, tôi thật sự không cố tình nghe lén mà.
Lộ Yến không đáp lại tôi, anh ấy quay đầu lại nói với người phụ nữ đằng sau: "Cút, nếu không hậu quả tự chịu."
Giọng nói này lạnh đến mức khiến tôi không nhịn được mà r/un r/ẩy. Sau đó tôi nghe thấy tiếng lộc cộc của giày cao gót cách tôi càng lúc càng gần. Người phụ nữ kia dừng lại bên cạnh tôi mấy giây, ánh mắt của cô ta cũng dừng lại ở trên người tôi trong mấy giây ấy, tiếp đó mới lộc cộc rời đi.
Khi tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại Lộ Yến đã kéo tôi vào trong phòng làm việc.
Cánh cửa bị anh ấy khép lại.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu nhìn, thấy anh ấy tháo kính mắt xuống ném lên bàn, bàn tay tháo khuy ống tay áo cũng có chút gấp gáp.
Đôi mắt của anh không đeo kính mắt trông càng đen hơn, thậm chí có thể nhìn thấy tôi ở trong đó, lúc này tôi có chút hơi hoảng.
"Thầy, thầy Lộ."
Lộ Yến một bước ép sát tôi, tôi thuận thế lùi lại áp sát vào cánh cửa. Anh ấy lại bước lên trước một bước, vươn tay phải vòng qua eo tôi ấn chốt khóa sau lưng tôi.
Lách cách.
Cửa khóa rồi.
Lộ Yến híp mắt, tay phải anh bắt lấy hai tay tôi đặt ở trước người rồi nâng hai tay tôi lên đỉnh đầu áp vào cánh cửa.
"Nghe được những gì rồi?" Anh ấy tựa cằm lên bả vai tôi, hơi thở phả lên cổ tôi.
Hu hu hu, sao lại đến nữa rồi!
"Em, em, em không nghe thấy gì hết cả." Tôi khóc rồi á.
Sao càng lúc Lộ Yến càng kỳ lạ vậy. Anh ấy dùng sức tóm lấy tay tôi, khiến tay tôi dính ch/ặt lên cửa.
"Cho dù nghe thấy cũng không sao hết." Giọng nói của Lộ Yến ở bên tai đột nhiên trở nên dịu dàng vô hạn: "Khóa em lại, em cũng không chạy nổi."
Cả người tôi r/un r/ẩy.
Đây là ý gì? Tôi thật sự không nghe thấy gì cả mà!
Lộ Yến ngẩng đầu khỏi bả vai tôi, anh ấy dùng tay trái nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn anh ấy. Má phải anh ấy còn có dấu bàn tay, có thể nhìn thấy cái t/át vừa rồi rất mạnh.
Trong lòng tôi bỗng ngứa ngáy, muốn đưa tay ra xoa, vừa định cử động mới nhớ ra tay mình vẫn đang bị anh ấy túm. Bởi vì động tác ngắn ngủi của tôi mà con ngươi anh ấy lại tối hơn.
"Đường Dạng, tôi khóa em lại có được không?" Bàn tay Lộ Yến túm lấy tay tôi càng ch/ặt, ngữ điệu nỉ non của anh ấy dịu dàng đến nỗi không giống như nói chuyện.
Nhưng mà tay của tôi đ/au quá!
Thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lộ Yến không giống như đang đùa một chút nào cũng khiến tôi phải nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Anh ấy nói khóa tôi lại, chứ không phải là gi*t tôi.
Khóa lại là khóa ch/ặt, đóng rồi thì không cần ra ngoài nữa, không cần ra ngoài thì không phải giao tiếp.
Tôi nhìn anh ấy, nghiêm túc gật đầu: "Được."