Tống Nguyên Ý là thủ quỹ của lớp, ba nghìn tệ cô ta cất trong ngăn bàn đã biến mất - đó là tiền m/ua sách của cả lớp.
Tôi đòi xem camera giám sát, cô giáo lắc đầu: "Thiết bị điện tử ở trường đang bảo trì mấy hôm nay, không xem được đâu."
Mắt Tống Nguyên Ý đỏ hoe: "Không sao đâu chị, chỉ cần chị dám nhận lỗi, em sẽ trả tiền thay chị. Chị cũng đừng qua lại với Thẩm Ngôn nữa, kẻo lại gây chuyện thị phi…"
Cả phòng chìm vào im lặng. Mẹ đẻ của tôi xộc tới, nghe thấy câu ấy liền xông lên đ/á một phát vào ng/ực tôi:
"Đồ con hư! Mày thích quyến rũ đàn ông thì thôi, còn dạy hư cả em gái mày? Tao đ/á/nh ch*t mày!"
Tống Nguyên Ý hoảng hốt nép vào góc, giả bộ ngây thơ: "Ơ… Em nói sai gì sao? Nhưng em tận mắt thấy chị với anh Thẩm Ngôn trong lùm cây hôm qua mà…"
"Con yêu, đừng sợ! Mẹ đây rồi! Con chị này vốn sinh ra đã hư hỏng, bố nó không dạy nổi thì để mẹ dạy cho đứa con hoang này một bài học!"
Tôi bật dậy cười lạnh: "Phải, tôi là đồ hư hỏng, là con hoang! Tôi có mẹ đẻ nhưng chẳng được dạy dỗ, vì mẹ tôi ch*t từ lâu rồi!"
"Mày dám ch/ửi tao? Đồ đê tiện!"
Mẹ đẻ tôi gào thét, văn phòng hỗn lo/ạn. Đúng lúc ấy, mẹ kế xô cửa bước vào, che chở tôi ở phía sau rồi quát:
"Tôi là phụ huynh của Tống Đa Dư! Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi! Mấy người đã lớn tầm này rồi mà chỉ biết b/ắt n/ạt trẻ con, không thấy nhục à? Không sợ đoản mệnh sao?"
"Được lắm! Vậy tính sổ đi! Tống Đa Dư ăn tr/ộm tiền, xử lý thế nào?"
Mẹ kế xoa má tôi, hỏi nhỏ: "Con có làm vậy không?"
Tôi lắc đầu. Mẹ đẻ tôi gi/ận dữ: "Còn giả vờ! Đúng là rắn mẹ rắn con, đồ tiện tỳ!"
"Bằng chứng đâu?"
Tống Nguyên Ý vội nói: "Dì ơi, cháu tận mắt thấy…"
Mẹ kế nhìn cô ta chằm chằm: "Cháu nói thật là thật à? Dì đây còn bảo tiền do cháu ăn cắp đấy! Cô bé, mưu mô quá không tốt đâu, đừng coi thiên hạ là đồ ng/u!"
"Thêm nữa, không có chứng cứ mà đ/á/nh con gái tôi, tôi kiện các vị được đấy! Cô giáo đứng đấy làm cảnh à? Mặc kệ họ h/ành h/ung học sinh à?"
Giáo viên chủ nhiệm cười nhạt: "Bác cũng biết là không có chứng cứ rồi, hay là bỏ qua…"
"Tôi có bằng chứng."