Chương 1

Khi tôi nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ về thám hiểm, tất cả mọi người đều m/ắng tôi thiết lập hình tượng siêu hình, muốn nổi tiếng đến phát đi/ên, còn bảo tôi hãy cách xa thần tượng của họ ra một chút. Nhưng bọn họ không biết, tôi bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt âm dương. Và thần tượng của họ hoàn toàn không phải con người. --- Bởi vì khách mời đã quyết định từ trước bỗng cho leo cây, tổ chương mình mới mời tôi đến. Chương trình này được phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình. Thế nên, khi tôi vừa đến hiện trường quay hình thì đã bị dân cư mạng m/ắng đến lên hot search. [Người này là ai? Ai mà lại để biết bao nhiêu người phải đợi cô ta nửa tiếng đồng hồ, cũng biết thể hiện quá rồi đó?] [Nhỏ này rốt cuộc là con gái nuôi của ai thế? Cư/ớp tài nguyên của người khác mà không biết x/ấu hổ sao? Mau cút ra ngoài đi! Không ai muốn thấy cô đâu.] [Con người ta flop rồi thì nhiều trò thật, nhìn cả người cô ta đi, còn tưởng rằng mình là đạo sĩ à?] Tôi cúi đầu nhìn bộ đạo bào màu xanh đen của mình. Thì ra dụng ý của tổ chương trình nằm ở đây! Chương trình tạp kỹ thám hiểm cộng thêm thiết lập nhân vật đạo sĩ, điểm nhấn của chương trình là ở đây rồi. Được thôi! Ai bảo tôi nhận tiền của người ta chứ! Tôi lịch sự bắt tay chào hỏi với mấy khách mời còn lại. Người đầu tiên chính là tiểu bạch hoa Ôn Di đang nổi tiếng trong giới. Cô ta đ/á/nh giá tôi từ trên xuống dưới, nhưng chần chừ không đưa tay ra. “Cô… cô là đạo sĩ?” “Ừm!” Tôi gật đầu. Cô ta lại cười nhạo giễu cợt, dùng tay che đôi môi đỏ mọng yêu kiều kia lại. “Thời buổi này rồi mà còn có người xây dựng hình tượng kiểu này! Thật sự muốn nổi tiếng đến đi/ên cả rồi.” Tôi còn chưa kịp phản bác lại thì đã ngửi thấy một mùi quen thuộc. Tôi cau mày lại, yên lặng quan sát Ôn Di. Dưới lớp mùi nước hoa nồng nặc của cô ta ẩn giấu một một luồng tử khí. Thời gian người ch*t càng lâu, tử khí càng nồng đậm. Trên người cô ta sực nức mùi nước hoa, trong lúc nhất thời tôi không nhận thức được thời gian t/ử vo/ng của cô ta. Thú vị đó! Ôn Di bị tôi nhìn chằm chằm thì tỏ ra mất tự nhiên, cô ta chợt quay người né tránh ánh mắt của tôi. Trong khung bình luận cũng n/ổ tung. [Cô ta dùng ánh mắt gì để nhìn chị yêu của tôi vậy?] [Aaa! Mấy người flop thường hay cọ nhiệt, mau cách xa chị yêu của tôi ra.] [Ôn Di thật thà gh/ê! Thật sự đã nói thay lòng chúng tôi.] Mức độ nổi tiếng của người trong phòng phát sóng càng tăng, tôi bị người ta ch/ửi càng thảm hại. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm cô gái Ôn Di này là chuyện thế nào. Theo lý mà nói, khi con người ch*t đi, x/á/c của họ sẽ dần dần th/ối r/ữa. Nhưng Ôn Di này, không chỉ không th/ối r/ữa mà mặt mày trông rất sáng sủa phơi phới. Chẳng lẽ là x/á/c sống? Nhưng sư phụ từng nói, x/á/c sống đi ra ngoài, trong phạm vi trăm dặm sẽ không có người sống sót.