Chương 2

Tôi tên Diệp Đồng, bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt âm dương. Kể từ khi h/ồn phách của mẹ tôi tiêu tán đi, tôi đã lên núi làm đạo sĩ. Sư phụ nói, nếu tôi muốn tiếp tục mối duyên phận kiếp trước với mẹ thì cần phải tích lũy âm đức. Thế là nhiều năm sau, tôi xuống núi lần nữa, giúp đỡ những q/uỷ h/ồn hoàn thành tâm nguyện, để họ sớm ngày được đầu th/ai kiếp khác. Người lần này đến là một đứa bé nam chừng bảy tám tuổi, tên là Lý Lạc Lạc. Phần bụng bị khoét rỗng vắt theo bên ngoài là những dải màu hồng lộn xộn trên dưới, có lẽ trước khi ch*t cậu đã bị người ta lấy n/ội tạ/ng. “Xì…” Ánh đèn sáng bất chợt trở nên tối mờ. Một gương mặt trắng bệch phóng to trước mắt tôi, đôi mắt tối đen sâu thăm thẳm đó nhìn thẳng vào tôi. “Chị ơi, chị sẽ giúp em có đúng không? Một luồng khí lạnh lẽo xông thẳng vào trên mặt tôi, tôi không nhịn được liền trợn tròn mắt. Tôi đưa tay chắn trên mặt cậu bé, đẩy cậu ra xa. “Có chuyện gì từ từ nói, đ/áng s/ợ quá đi mất.” Lạc Lạc bắt đầu kể lại, tôi cũng hiểu được đại khái. Khi còn sống cậu bé đã lén chạy vào thành phố, muốn m/ua kem dưỡng thể cho mẹ nhưng lại không đủ tiền trong tay. Có một chú tốt bụng nói với cậu, có một nơi b/án kem dưỡng thể rất rẻ, có thể dẫn cậu đi m/ua. Một đứa bé lương thiện đơn thuần gặp phải một kẻ buôn người lòng dạ nham hiểm, không chỉ bị mổ bụng lấy n/ội tạ/ng, mà còn mất đi sinh mạng. Phải nói rằng, có đôi khi, lòng người còn đ/áng s/ợ hơn cả m/a q/uỷ. … Sau khi m/ua kem dưỡng thể xong, tôi ngồi bên đường ăn bát bún ốc, đang lúc gấp miếng măng chua bỏ vào miệng, một bàn tay nhỏ nhắn có vẻ gian á/c bỗng kéo cổ tay tôi. “Người đẹp, cô đóng vai đạo sĩ thế này trông giống thật đó! Có hứng thú dùng bộ trang phục này tham gia một chương trình tạp kỹ về thám hiểm của chúng tôi không?” Tôi đứng dậy, vuốt phẳng áo bào trên người. “Có được không, tôi thật sự là một đạo sĩ đó?” “Ái chà! Không sao cả! Chỉ cần cô chịu đi, khoản th/ù lao đảm bảo đủ dày cho cô!” Vừa nói, chị ta còn gõ ra một chuỗi những con số trước mặt tôi. Tôi xin thề, tôi chỉ đi vì cái nơi ghi hình vừa vặn là nơi tôi muốn đến thôi. Ừm! Tuyệt đối không phải vì tiền.