Chương 3
Nghe nói cái thôn miền núi này là thôn q/uỷ có tiếng ở địa phương.
Nhiều năm trước, trong một đêm đã có rất nhiều thôn dân ch*t đi, mọi người đều sợ hãi nên đã rời khỏi thôn.
Mấy năm nay không biết vì sao lại bắt đầu có người đến ở lại.
Tôi nhìn sơn thôn lượn lờ một màn sương đen, trong lòng chợt có một dự cảm không lành.
Nếu như một mình tôi đi vào thì còn được, nhưng nhiều người thế này, tôi không thể bảo đảm được tất cả bọn họ đều có thể sống sót ra ngoài.
Huống hồ, ở đây còn có Ôn Di.
Tôi vẫn chưa x/á/c định được rốt cuộc cô ta là dạng gì.
Nếu như thật sự là x/á/c sống, vậy mục đích của cô ta là gì đây?
Bây giờ tôi vừa phải phối hợp với tổ chương trình hoàn thành ghi hình, vừa phải điều tra tình hình thật sự của Ôn Di này.
Khó khăn thật đó.
Nói hết lời, đạo diễn mới đồng ý cài cắm camera ẩn vào thời điểm âm khí còn nhạt.
Tổ đạo diễn và các nhân viên quay chụp đều ở lại bên ngoài thôn.
Người vào trong thôn chỉ có ảnh đế Vu Tư Niên, ngôi sao mới nổi Hứa Khố, Ôn Di và tôi.
Vừa nhìn Vu Tư Niên thì biết đây là người quanh năm tập thể hình, cơ ng/ực và cơ bắp cánh tay đều căng như sắp rá/ch cả áo.
Hứa Khố là một chàng thiếu niên tầm hai mươi tuổi, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng băn khoăn của tôi, cậu ta còn vỗ vai tôi an ủi.
“Chị gái, yên tâm đi! Có việc gì chị cứ trốn sau lưng em, em có thể bảo vệ chị.”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.
Cậu ta cũng tốt bụng đó chứ!
Ít nhất cũng sẽ không liên lụy tôi nhỉ.
Tôi lấy ra một sợi dây đỏ và một tấm bùa đưa cho cậu ta.
“Sợi dây đỏ đã được tẩm m/áu chó mực, có thể chắn được một vài tai họa.”
“Cảm ơn chị.”
Hứa Khố mỉm cười nhận lấy sợi dây đỏ, bỏ vào trong túi.
Tôi lại lấy ra thêm hai sợi lần lượt đưa cho Vu Tư Niên và Ôn Di.
Ôn Di rủ mắt xuống liếc nhìn tôi, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Vu Tư Niên thì cười khẽ, anh ta vén tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc.
“Tin vào thứ này chẳng bằng tin tưởng anh đây, giữ lại cho mình dùng đi!”
Lúc này cư dân mạng đều đang đi/ên dại bình luận tràn màn hình.
[Lấy ra sợi dây rác rưởi là muốn lôi kéo làm quen với chị Ôn Di của tôi sao? Cũng may là chị yêu thông minh sáng suốt bỏ đi trước đó.]
[Ha ha ha! Ảnh đế nhà tôi là người tỉnh táo, chỉ liếc mắt thôi đã phân biệt được trà xanh rồi, Hứa Khố mau học tập Ảnh đế đi.]
[Còn thật sự cho rằng mình là đạo sĩ chắc? Giả vờ cũng giống thật, một hồi nữa bị dọa cho sợ tiểu ra quần.]
Tôi thản nhiên cất đồ đi, người không biết thì không biết sợ mà!
Đến lúc đó, người nào ch*t còn chưa biết.