Chương 14

Nói đến cùng cô ấy cũng là một người đáng thương. Tôi thở dài một hơi, sau đó lấy kem dưỡng thể từ trong túi ra. “Lạc Lạc đã được tôi đưa đi đầu th/ai rồi, đây là thứ cậu ấy để lại cho cô.” “Nếu như cô thật sự thương thằng bé, chi bằng tích thêm công đức cố giành lấy cơ hội gặp lại thằng bé ở kiếp sau.” Hứa Nhu khóc ra hai hàng huyết lệ, khóc nghẹn ngào và nức nở đến độ khiến h/ồn phách của cô ấy r/un r/ẩy dữ dội, hai tay cô ấy nâng lọ kem dưỡng thể lên cao. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, trong lòng chợt kinh hãi. Giờ tý nửa đêm là lúc âm khí nặng nhất, cộng thêm sát khí ở nơi này, q/uỷ thể cũng đều ngưng thực. Trong hố sâu cách đó không xa, một bàn tay chìa ra ngoài túm lấy chân của Hứa Khố. Trên người những người dân trong thôn này đều có nghiệp chướng quá nặng, cộng thêm trận pháp phụ trợ, hiện giờ đều đã biến thành những x/á/c sống. “Hứa Khố, mau cột dây đỏ lên tay gã.” Nghe thấy tiếng hét của tôi, Hứa Khố lấy dây đỏ ra cột vào cánh tay kia, hành động lưu loát không chút do dự. Cánh tay đó co quắp gi/ật giật liên hồi, sau cùng rụt trở về trong hố. Nhưng bên kia lại có một cái đầu thò ra ngoài. Đúng là phiền phức. Tôi dùng một nắm đ/ấm đ/á/nh n/ổ tung đầu kẻ đó. X/á/c sống trong hố sâu cứ liên tục muốn bò ra bên ngoài. Tôi đ/á/nh hết cú đ/ấm này đến cú đ/ấm khác, vốn dĩ không kịp phản kháng. Tôi lấy hết tất cả bùa chú trên người ra tập hợp lại một chỗ, châm lửa lên, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Nếu để những x/á/c sống này đi ra ngoài, số người ch*t sẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn. Nhưng nếu tôi phóng hỏa, cũng sẽ th/iêu rụi hàng ngàn sinh linh trên núi này. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Bỏ đi, dù sao nghiệp chướng cũng cần có người gánh vác, cùng lắm thì tôi ch*t sớm hơn vài năm, giúp thêm được nhiều linh h/ồn vô tội. Tôi ném ngọn lửa đang ch/áy xuống, trong không khí ngay lập tức phảng phất một mùi ch/áy khét. Ngọn lửa càng châm càng lớn, x/á/c sống bò ra ngoài càng lúc càng nhiều. Phải nhân lúc thế lửa ch/áy lớn tràn ra trong rừng cây, giải quyết đám x/á/c sống này mới được.