Chương 15

Tôi thả nữ q/uỷ trong hồ lô ra ngoài. “Nếu muốn được đầu th/ai chỗ tốt thì mau giúp đỡ để giảm bớt tội nghiệt trên người các người.” Có lẽ Hứa Nhu đã hiểu ra, cho dù Lạc Lạc đã đi đầu th/ai, cho dù Huyệt trăm người có thành công thì cũng chẳng đổi lấy được Lạc Lạc. Cũng có lẽ thiện lương trong cô ấy đã được đ/á/nh thức, không muốn nhìn thấy người vô tội ch*t oan uổng, cho nên cũng chạy đến giúp đỡ. Còn Hứa Khố thì chật vật hơn, cậu ta đang bị một x/á/c sống bị lửa ch/áy trên mông truy đuổi chạy khắp nơi. “Diệp Đồng, rốt cuộc chị có làm được không vậy?” Sau khi đ/á/nh đuổi đám x/á/c sống bên cạnh vào trong hố lửa, tôi dứt khoát dựa vào một thân cây gần đó để nghỉ ngơi. Mệt mỏi quá đi! “Tôi thừa nhận, đạo hạnh của tôi có hạn, cậu giỏi thì cậu lên đi!” Hứa Khố khóc thút thít chạy vọt về phía tôi. “Hu hu hu, tôi sai rồi, chị ơi, mẹ ơi, bà nội ơi, tổ tông ơi, c/ứu mạng với!” Bỗng nhiên vầng sáng lóe lên, tôi quay đầu bỏ chạy. Hứa Khố càng khóc dữ dội hơn nữa, cậu ta đuổi theo tôi gọi tôi là tổ tông. Tôi lấy một sợi dây gai thô trong túi ra, ném một đầu dây cho Hứa Khố. “Kéo cho thẳng ra rồi chạy về phía hố lửa.” Dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ném hết đám x/á/c sống vào trong hố. Tôi nằm dưới đất ngửa mặt lên trời thở hổ/n h/ển không ngừng. Tôi nghỉ ngơi tầm hai phút, sau đó tóm lấy tay cậu ta, cắn vào đầu ngón tay bắt đầu vẽ bùa trên không trung. “Sấm sét, mưa, mau đến!” Hứa Khố giơ ngón tay chảy m/áu, vẻ mặt uất ức nhìn tôi. “Chị không thể dùng bùa sao?” “Cũng không phải không thể, chỉ là tôi chướng mắt cậu.” Khi tiếng sấm đầu tiên vang đến, nước mưa lạnh buốt rơi xuống mặt tôi, nhiệt độ xung quanh cũng dần lạnh lẽo hơn rất nhiều. Sau khi đám ch/áy được dập tắt, tôi bày ra một bàn tế lễ, tiễn tất cả những vo/ng linh ch*t trong rừng về với đất mẹ. Khi câu chú cuối cùng dứt lời, bầu trời dần trở nên thành một màu trắng bạc. Hứa Nhu mỉm cười vẫy tay với tôi, dường như đang nói để lại quà gì đó cho tôi. Hứa Khố ở bên cạnh khóc sướt mướt như một tên ngốc. Tôi không còn hơi sức nào để quan tâm cậu ta, cứ thế nhắm mí mắt nặng trĩu lại.