Chương 205 Muốn trở lại trước kia.
Sự hoài nghi trong đáy mắt của Ngô Ngọc Khiết phai nhạt bớt. “Tôi tin cô thêm một lần cuối cùng, hy vọng lần này cô có thể nói được làm được. Nếu không, đừng trách tôi ác!” Lâm Mặc Ca khẽ gật đầu. “Với lại, Vũ Hàn đã đi ra ngoài chơi rồi, giờ vẫn chưa về, lát nữa cô đừng thể hiện quá đà trước mặt Vũ Hàn, tôi không muốn để Vũ Hàn biết thân phận của cô!” “Tôi biết rồi thưa bác gái...” Ngô Ngọc Khiết nói xong mới hừ một tiếng, bỏ đi. Lâm Mặc Ca cảm thấy cả người cạn kiệt sức lực. Thế nhưng, vừa rồi bà ta nói là Vũ Hàn đã đi ra ngoài chơi rồi sao? Đi cùng với Nguyệt Nhi sao? Thế nhưng, vì sao Ngô Ngọc Khiết không nhắc đến Nguyệt Nhi?
Rốt cuộc Vũ Hàn đã dùng cách gì để đảm bảo không làm lộ thân phận của Nguyệt Nhi? Trái tim cô đập thấp thỏm, cô càng thêm nôn nóng muốn gặp bọn nhỏ ngay... Ngoài sân, gió đêm se se lạnh. Đã qua hết mùa mưa dầm, chắc hẳn sắp vào thu rồi nhỉ? Chỉ có điều, chung quy cô sẽ không có dịp được nhìn thấy mùa thu năm nay của thành phố S. Cô đừng bên ngoài nhà liên tục nhìn ngó xung quanh, hy vọng sớm được gặp cặp đôi một trai một gái của mình. nhỏ. Thế nhưng, trời tối dần, cô vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng bọn Tuy vậy, cô lại bất ngờ gặp một người khác. Vũ Thần nhận được cuộc điện thoại của bố mẹ mới biết hôm nay phải về nhà cũ nên anh ta bèn tự lái xe tới đây trước. Anh ta không ngờ rằng mình sẽ trông thấy bóng dáng mảnh mai ấy trong sân. Anh ta bước tới, trái tim đập rộn ràng. “Mặc Mặc... Lâu rồi không gặp, sao em lại gầy đi nhiều như vậy?” Vẫn là giọng nói ấm áp, dịu dàng như thuở đầu nhưng trong lòng Lâm Mặc Ca lại thấy chua xót. Nét u buồn trong mắt Vũ Thần trở nên nặng nề hơn. Tất cả những điều này đều là vì cô? Hơn nữa, Vũ Thần gầy, gầy đi rất nhiều. “Gần đây... Anh không chăm sóc bản thân tử tế à?” Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay cả những lời hỏi han ân cần đơn giản nhất giữa những người bạn với nhau cũng rất khó nói ra miệng “Mặc Mặc, anh vô dụng lắm phải không? Luôn miệng nói yêu em, muốn bảo vệ em nhưng ngay cả thân phận của em là gì anh cũng không biết, ngay cả khi em phải chịu ấm ức, anh cũng không hay.” “Vũ Thần, đừng nói như vậy.” ս Cô chứng kiến chàng trai đã từng rất rạng rỡ này bị nỗi u buồn và ngột ngạt dần dần ăn mòn nhưng lại chẳng thể làm gì được. “Mặc Mặc, rốt cuộc người nhà họ Lâm đã làm gì em? Khiến em tổn thương sâu sắc đến nhường ấy? Khiến em bằng lòng tự tay hủy hoại Lâm thị? Nếu chỉ vì cô không phải con gái nhà họ Lâm thì cô sẽ không tuyệt tình như vậy. Lâm Mặc Ca khẽ thở dài: “Tại em quá ngu ngốc, bị người ta lợi dụng hai mươi lăm năm cũng không hề hay biết, cả gia đình ấy là một bầy quỷ hút máu, tới tận phút cuối còn muốn lấy mạng của em...” “Mặc Mặc...” “Chuyện đã qua rồi không cần nhắc lại nữa. Chỉ có điều, mong anh đừng dính dáng gì với người nhà họ Lâm nữa, bọn họ không phải con người đâu mà là ma quỷ ăn thịt người nuốt chửng luôn cả xương đấy!” Ngay từ đầu, cô đã không muốn để Vũ Thần làm việc ở Lâm thị rồi. Vũ Thần chau mày: “Vì sao em không nói cho anh biết, Mặc Mặc? Hiện tại, hết thảy đều đã muộn rồi... Lâm thị để mất dự án Tuyết Thành, chẳng bao lâu nữa sẽ công bố phá sản. Còn Lâm Quảng Đường và Lâm Nhược Du thì không biết dính líu tới vụ án gì, đã bị đưa về trụ sở cảnh sát. Lần này nhà họ Lâm sụp đổ thật rồi...” Lâm Mặc Ca đã biết trước kết quả này rồi. Ác giả ác báo, câu nói này hẳn là dành tặng cho nhà họ Lâm. “Xin lỗi Vũ Thần, tất cả là vì em nên anh mới ra nông nỗi này... Sau này, anh đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa...” Vũ Thần ngước mắt lên, sự bi thương trong ánh mắt ấy dường như muốn bao trùm lấy cô. “Mặc Mặc, anh tưởng em muốn có Lâm thị nên mới nghĩ mọi cách để vào được Lâm thị, dồn toàn bộ tiền bạc tích cóp được trong những năm qua vào đó, nhờ vậy mới giành được sự tán thưởng của Lâm Quảng Đường. Anh vốn chỉ nghĩ, chỉ cần giành được dự án Tuyết Thành là sẽ chuyển bại thành thằng, sẽ tích lũy được đủ vốn và năng lực, sau đó đưa Lâm thị vào quỹ đạo, giao nó lại cho em. Đồng thời, anh cũng có thể lấy Lâm thị làm cơ sở để lập nên một đế chế thương mại của riêng mình, đấu lại với chú hai... Thế nhưng “Vũ Thần.” Anh ta cười khổ, tiếp tục nói: “Thế nhưng, chung quy anh đã đoán sai ân oán giữa em và nhà họ Lâm, em vẫn luôn nói, xưa nay em không muốn có Lâm thị nhưng anh hoàn toàn không lắng nghe em, là do anh quá cố chấp theo ý mình, mong muốn của anh quá đơn phương... Cho nên mới thua trắng hết tất cả.” Lâm Mặc Ca kinh ngạc, từ trước tới nay cô không hề biết rằng, vì cô, Vũ Thần đã đánh bạc tất cả những gì anh ta có! “Vũ Thần, giờ vẫn còn cơ hội, anh rút ra đi...” “Không, Mặc Mặc, đã muộn rồi... Lâm thị vốn là cái vỏ không, số tiền anh rót vào đã được dùng để lấp vào các khoản mất cân đối hết rồi. Giờ anh đâu còn cơ hội để rút ra nữa..” vọng. Lâm Mặc Ca muốn đưa tay vuốt ve, an ủi anh ta. Nhưng cuối cùng, cô không làm gì cả. Chuyện giữa cô và Vũ Thần hoàn toàn vô vọng. Cho nên, cô không thể tiếp tục kéo dài, không thể cho anh ta hy Thế nhưng, tất cả những điều này là do cô tạo ra. Nếu như trước đây cô chịu nói rõ ràng thì có lẽ Vũ Thần đã không cố chấp như thế. Có lẽ khoảng thời gian năm năm đã thay đổi rất nhiều điều, đúng không? Ngay cả tình cảm non nớt giữa cô và Vũ Thần năm xưa cũng đã biến chất từ lâu. Có lẽ, sau khi tình cảm trong sáng dính dáng tới những âm mưu trần tục, bị hiện thực ăn mòn thì nó đã không còn tồn tại nữa rồi... Hoặc cũng có lẽ là, kể từ năm năm trước, từ khoảnh khắc cô nằm ngủ trên giường của một người đàn ông xa lạ thì chuyện của cô và Vũ Thần đã không còn có ngày mai. Chẳng qua, cả cô và Vũ Thần đều không chịu chấp nhận sự thật tàn
nhẫn này mà thôi.
Bởi vậy nên mới hết lần này tới lần khác khăng khăng liều mạng, xông tới. Muốn trở lại trước kia. Thế nhưng, có những việc một khi đã thay đổi thì không thể nào quay trở lại như trước được nữa... các con...