Chương 206 Anh Vũ Thần?

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

 

“Cuối cùng, vẫn không thể trở lại như xưa...” Anh ta lầm bầm, khóe mắt ửng đỏ. Lâm Mặc Ca cảm thấy lòng nghẹn ngào, đau lòng ngoài sức chịu đựng. “Xin lỗi Vũ Thần... Tất cả là lỗi của em...” “Không Mặc Mặc, không liên quan gì tới em hết, là do hiện thực quá tàn khốc... Là do chúng ta đều quá ngây thơ... Cuối cùng, tuổi trẻ và tình cảm ngây thơ chẳng thể đánh bại được hiện thực. Có lẽ, đây cũng là bài học tàn nhẫn nhất, khắc cốt ghi tâm nhất mà thời gian ban tặng cho tất cả những ai đã trưởng thành... Một chiếc xe bảy chỗ có nội thất tùy chỉnh từ từ dừng lại, Lâm Mặc Ca đang định bước tới nhưng sau đó cô lại đột ngột dừng lại, cô vẫn chưa quên đây là nhà họ Quyền, huống hồ, ngoại trừ người hầu, vẫn còn Vũ Thần đang nhìn cô. Đám người hầu đã bước tới mở cửa xe: “Cậu chủ về rồi ạ?” “Ôi chao, mệt chết mất, khu vui chơi này đúng là không phải chỗ cho trẻ con chơi. .” Một giọng nói non nớt vang lên, tim Lâm Mặc Ca ngừng đập, lối nói chuyện này là của Nguyệt Nhi. Chẳng lẽ cô bé tráo đổi thân phận với Vũ Hàn? Vậy Vũ Hàn đâu? Một giây sau, cô thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé bước xuống xe, mái tóc công chúa rất dài, chiếc váy công chúa hoa nhí quen mắt, khuôn mặt đeo khẩu trang và kính mắt kín mít. Hàn! Thế nhưng, cô chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay, đây rõ ràng chính là Vũ Chẳng trách Vũ Hàn có thể đưa Nguyệt Nhi tới nhà họ Quyền mà không bị ai phát hiện ra, hóa ra là dùng cách này! Nguyệt Nhi vừa xuống xe lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ của Vũ Hàn, trông hai đứa trẻ hết sức thân thiết, bọn người hầu trông thấy vậy không nhịn được che miệng cười trộm. Không ngờ cậu chủ mới năm tuổi đã biết tán gái rồi, liệu có phải là nhờ được kế thừa bản lĩnh của cậu hai không? Vũ Hàn lập tức nhận ra ngay mẹ mình đang đứng trong sân, đáy mắt cậu rưng rưng lệ. Không ngờ mẹ lại tới đây thật! Hôm nay cậu đã chơi suốt cả ngày, tâm trạng mệt mỏi suốt ngày dài bỗng chốc bốc hơi hết. Vừa rồi lúc còn ngồi trên xe, cậu còn đang cảm thán, cứ tưởng hôm nay sẽ lưu lại được một kỷ niệm vui vẻ, không ngờ lại bị Nguyệt Nhi đùa bỡn làm cậu mệt gần chết, sợ gần chết. tới. Thế nhưng giờ đây, cậu muốn rút lại những suy nghĩ đấy, bởi vì mẹ đã Chỉ cần được gặp mẹ thì đó chính là thời khắc cậu thấy vui vẻ nhất. Nguyệt Nhi đang đòi được người hầu bế, hai cánh tay nhỏ vừa mới dang ra thì cô bé nhác thấy mẹ đứng ở đó, cô bé lập tức bĩu môi gọi: “Mẹ” Nửa câu sau bị ép không được nói. Bởi vì Vũ Hàn bóp chặt tay cô bé. “Ôi, bé con đáng yêu quá!” Suýt chút nữa, Lâm Mặc Ca đã bị tiếng gọi mẹ” của Nguyệt Nhi hại lên cơn đau tim, cô vội vàng chớp thời cơ đổi chủ đề. Vũ Thần cũng nở nụ cười, bước tới đón: “Vũ Hàn, em đi đâu chơi vậy?” Vừa nói, Vũ Thần vừa bế Nguyệt Nhi lên. “Đi đâu chơi tại sao phải nói cho anh biết? Anh là ai chứ?” Nguyệt Nhi bĩu môi không vui. hết. Bởi vì anh đẹp trai này đứng cùng với mẹ trông không giống người tốt gì Thịch. Trái tim Lâm Mặc Ca và Vũ Hàn đồng thời thót lại. Nguy rồi! Lần trước người gặp Vũ Thần là Vũ Hàn! Nguyệt Nhi hoàn toàn không biết anh ta là ai! Lâm Mặc Ca điên cuồng nháy mắt với Nguyệt Nhi nhưng Nguyệt Nhi hoàn toàn không nhìn cô, trái lại vẫn nổi giận đùng đùng nhìn chăm chăm Vũ Thần đang bế mình. Vũ Thần cười bất đắc dĩ: “Vũ Hàn, sao mới đó mà em đã quên anh rồi? Em quên rồi sao, lần trước chúng ta còn ăn cơm với nhau cơ mà!” “Ôi, cô bé này đáng yêu quá, Vũ Hàn, đây là bạn tốt của em à?” Lâm Mặc Ca bước tới ôm Vũ Hàn đang đóng giả là một bé gái vào trong lòng, định nhận cơ hội này nói lảng sang chuyện khác. Vũ Hàn im lặng để mẹ ôm mình, khỏi phải nói trong lòng cậu đang hạnh phúc biết chừng nào. Dù chỉ được ở bên mẹ lâu thêm một giây thôi cũng được. “Đúng vậy, đó là cô bé của em đó! Đẹp chứ ạ?” Nguyệt Nhi nghe thấy mẹ hỏi, cô bé lập tức dương dương đắc ý, không quên chớp mắt với mẹ như thể đang tranh công. Thế nhưng, cô bé đâu biết rằng, lúc này Lâm Mặc Ca chỉ hận không thể đánh cô bé một trận! “Vũ Hàn, em kể cho anh Vũ Thần nghe xem hôm nay em đã đi chơi ở đâu được không?” Tranh thủ bầu không khí đang vui vẻ, Vũ Thần hỏi. Anh Vũ Thần?

 

Lúc nghe thấy mấy từ này, Nguyệt Nhi đảo mắt một vòng, đột nhiên cô bé nhớ ra, anh Vũ Thần chính là người thích mẹ mà lần trước Quyền Vũ Hàn kể! Hơn nữa, Vũ Hàn còn nói, có khả năng sau này anh Vũ Thần sẽ là bố của bọn họ! Cô bé lập tức thay đổi thái độ. Nguyệt Nhi ngạc nhiên nhìn Vũ Thần chăm chăm, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng trong veo: “Anh Vũ Thần, sau này anh sẽ lấy chị này à?” Vũ Thần hơi ngẩn người. Lần trước gặp nhau, cậu bé từng hỏi anh câu này, không ngờ giờ cậu bé lại hỏi lại một lần nữa!

 

 

Thế nhưng, lúc ấy anh ta trả lời rất chắc chắn, nói rằng anh ta sẽ lấy Mặc Mặc. Còn giờ thì sao? Có lẽ đúng như cô nói, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi rồi phải không?