Chương 208 Anh thầm mỉa mai.

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

 

Nguyệt Nhi cả gan lườm lại anh, bất mãn nói: “Hừ, chẳng trách chị không thích bố, bổ hung dữ như thế, chị thích bố mới là lạ!” Nói rồi, cô bé quay đầu lại nhìn Lâm Mặc Ca: “Chị đừng thích ông bố rẻ tiền này, bổ hung dữ lắm, lại còn xấu tính nữa, chẳng tốt chút nào!” “Quyền Vũ Hàn!... Con ngậm miệng lại cho bố!” “Chẳng lẽ không phải sao! Ông bố rẻ tiền lúc nào cũng thích hung dữ nên chị mới không thích bố..” Nguyệt Nhi không ngừng lẩm bẩm, trốn ra sau lưng Lâm Mặc Ca. Quyền Giản Li tức đến nghiến răng nhưng không làm gì được thăng nhóc này, khớp ngón tay kêu lên răng rắc. mà! Xem ra thằng bé này cố ý đối phó với anh trước mặt người khác đây “Xem ra nếu bố không dạy cho con một bài học thì con không nhớ mình mang họ gì đúng không!” Nguyệt Nhi ló đầu ra làm mặt quỷ với anh: “Hung dữ, không có đẳng cấp, lại còn là một ông già háo sắc! Con ghét bố nhất...” Một lớn một nhỏ bỗng nhiên chuyển sang chơi trò diều hầu đuổi bắt gà con, chạy vòng vòng xung quanh Lâm Mặc Ca khiến cô chóng hết cả mặt. Vũ Hàn sốt ruột nhưng cũng bó tay hết cách, không dám mở miệng nói chuyện. Rõ ràng Nguyệt Nhi cố ý muốn chọc giận bố nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt sẽ chỉ có Nguyệt Nhi mà thôi. “Chú hai! Vũ Hàn chỉ nghịch ngợm thôi mà, chú đừng giận...” Vũ Thần muốn nói đỡ cho Vũ Hàn nhưng lại bị ánh mắt lạnh giá của Quyền Giản Li dọa sợ. “Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, người ngoài như cậu không cần phải lo!” Quyền Giản Li lạnh lùng nói xong tiếp tục đuổi bắt cậu bé khiến người khác tức điên kia. Lâm Mặc Ca mắt thấy tình hình không ổn, cô đưa tay ra giữ chặt cánh tay Quyền Giản Li: “Đủ rồi! Chẳng qua chỉ là một đứa bé thôi mà, sao anh lại phải chấp nhặt với thằng bé làm gì? Quyền Giản Li, có ai làm bố như anh không?” “Đúng vậy, đúng vậy! Ông già thối dữ dằn!” Nguyệt Nhi nhân cơ hội này nói bồi thêm một câu. Cô bé định nói tiếp thêm gì nữa nhưng bị ánh nhìn đầy hung dữ của Lâm Mặc Ca nên sợ không dám lên tiếng nữa. Ánh mắt vừa rồi của mẹ thật đáng sợ mà, mỗi lần trông thấy mẹ như vậy đều là đang chuẩn bị đánh người. Cho nên, cô bé bĩu môi, không dám tiếp tục lên tiếng. Mặc dù cô bé vẫn còn chưa xả hết lửa giận ra ngoài... “Anh làm bố như thế nào không cần em quan tâm!” Quyền Giản Li tức hổn hển quát lên. Lâm Mặc Ca biến sắc: “Anh nói cũng đúng, dù sao em cũng chỉ là một người ngoài mà thôi. Xin lỗi, xem ra hôm nay em không nên tới đây.” Nói rồi, cô định bế Vũ Hàn bỏ đi. Quyền Giản Li bất giác níu cổ tay cô lại, dường như rất sợ cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa. Anh không muốn chứng kiến cảnh tượng cô bế con trai anh rời đi thêm một lần nào nữa. Mặc dù hiện tại đứa bé cô đang bế trước ngực là một cô bé mà anh không biết là ai. “Cứ hễ mỗi lần giận dỗi là em lại bế trẻ con nhà người ta bỏ đi hay sao?” Anh thầm mỉa mai. “Em bế ai không cần anh quan tâm!” Lâm Mặc Ca cũng không nhượng bộ. Hai người trừng mắt nhìn nhau, không khí như tóe ra lửa. Vũ Hàn lo lắng nhìn bố mẹ, sợ hai người lại ầm ĩ. Bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ ngột ngạt, ngay cả chúa gây chuyện như Nguyệt Nhi cũng không dám lên tiếng, dường như cô bé cũng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Sau một lúc lâu, ánh mắt Quyền Giản Li bỗng dịu lại, anh khàn giọng thản nhiên nói: “Vậy lần sau em bé anh đi...” Loảng xoảng.

 

Dường như có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán này khiến Lâm Mặc Ca sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, hôm nay Quyền Giản Li lại chủ động nhường cô sao? Chuyện này đúng là mới lạ. Có điều, cũng nhờ câu này của anh mà bầu không khí lập tức được xoa dịu, trái lại, Lâm Mặc Ca còn đỏ bừng mặt. “Anh nghĩ hay lắm!” Cô hờn dỗi nói. Vũ Hàn nhìn bố và mẹ, bầu không khí mập mờ bất ngờ này là sao? “Ôi mẹ ơi, cảnh này có được tính là không phù hợp với trẻ em không?” Đột nhiên, Nguyệt Nhi mở miệng nói, còn giả vờ che mắt lại nhưng bàn tay múp míp của cô bé vẫn chừa ra một khe hở siêu to siêu khổng lồ. “Cút! Ngoan ngoãn cút ngay về phòng cho bố!” Quyền Giản Li hung dữ trừng mắt nhìn thằng bé nhưng khi quay lại nhìn Lâm Mặc Ca, ánh mắt anh lại dịu dàng hơn nhiều. Lúc nói lời này, anh cố ý liếc nhìn Vũ Thần.