Chương 209 “Nghĩa là vẫn còn người khác sao?”

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

 

Thấy sắc mặt Vũ Thần u ám hẳn, tâm trạng của anh cực kỳ tốt. Lâm Mặc Ca lúng túng vặn người nhưng không sao thoát ra được, hơn nữa cô còn đang bế Vũ Hàn nên cũng không dám giãy giụa quá mạnh. “Ông bố rẻ tiền, bố tán gái thì kệ bố nhưng bố phải trả cô bé của con cho con!” Nguyệt Nhi lại bất mãn kêu lên. “Ha ha, xin lỗi nhé Vũ Hàn, là lỗi của chị...” Lâm Mặc Ca nhân cơ hội này thả Vũ Hàn xuống, xong đâu đấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đứng gần như vậy, cô sợ lớp ngụy trang của Vũ Hàn bị nhìn thấu. Lúc đứng dậy, khóe mắt cô liếc nhìn Vũ Hàn đứng bên cạnh tái mét mặt, trong lòng cô thoáng đau lòng. Xin lỗi Vũ Thần, nếu chúng ta đã không thể quay lại với nhau, vậy thì nên sớm ngày cắt đứt nỗi tơ tưởng của anh ta... “Được rồi, đi vào thôi.” Cánh tay dài của Quyền Giản Li lại ôm cô vào lòng một lần nữa, hai người cùng nhau đi vào phòng khách. Cho tới khi không còn nhìn thấy Vũ Thần nữa, Lâm Mặc Ca mới giãy giụa muốn thoát khỏi ngực anh. “Để người hầu nhìn thấy thì không hay...” Cô cười ngượng ngùng. “Sao vậy? Em trách anh làm Vũ Thần tổn thương à?” Cánh môi mỏng của anh cong lên, anh hỏi khẽ. Lâm Mặc Ca ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm ấy, chẳng mấy chốc đã bị sóng ngầm trong đáy mắt của anh nhấn chìm. “Em có tư cách trách anh à? Làm anh ta tổn thương, để em và anh ta mãi mãi không thể có ngày mai chẳng phải chính là mục đích anh đưa em về nhà họ Quyền hay sao? Nếu không phải vậy thì sao anh lại tùy tiện dẫn em tới nơi này chứ? Giờ cũng vừa khéo, mong muốn của anh được thỏa nguyện rồi đấy.” “Nói như vậy nghĩa là em vẫn trách anh...” “Không...” Lâm Mặc Ca lắc đầu: “Có lẽ, em nên cảm ơn anh. Giữa em và anh ta đã không còn tương lai nữa, chẳng bằng sớm kết thúc đi thì hơn. Em không thể liên lụy tới anh ta thêm nữa..” Mãi hôm nay cô mới biết, hóa ra vì cô, Vũ Thần đã rót hết tất cả vốn liếng vào Lâm thị Nếu sớm biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không nói Quyền Giản Li hủy bỏ tư cách thắng thầu Tuyết Thành của Lâm thị Nhưng giờ đây, tất cả đều đã muộn rồi. Là cô hại Vũ Thần, đồng thời cũng chính cô đã giày xéo trái tim toàn tâm toàn ý yêu cô của anh ta. Cô bỗng hiểu ra, hóa ra, so với tình yêu của Vũ Thần, tình yêu của cô thực sự quá nhỏ bé, Vũ Thần yêu cô nên bằng lòng hy sinh tất cả vì cô, rót toàn bộ vốn liếng của mình vào đó... Còn cô thì sao? Cô luôn miệng nói yêu Vũ Thần nhưng cô đã làm gì cho anh ta? Trước đây, khi Lâm Nhược Du tranh giành Vũ Thần với cô, cô thậm chí không hề phản kháng lấy một lần đã tùy tiện buông tay... Có lẽ ngay từ đầu, cô hoàn toàn chưa từng thật lòng yêu Vũ Thần chăng? Kể cũng thật buồn cười, không ngờ cô lại vì đám người nhà kinh tởm của nhà họ Lâm và một người mẹ chỉ chuyên lợi dụng mình mà từ bỏ Vũ Thần, từ bỏ người đàn ông yêu cô bằng cả sinh mệnh... E là cô sẽ hối hận suốt đời. Hối hận vì đã không giữ chặt lấy anh ta, trái lại còn đẩy anh ta ra xa hơn “Anh ta không phải mối tình đầu của em hay sao? Tình cảm nhiều năm như vậy mà em có thể nói buông là buông được sao? Lâm Mặc Ca, em cho rằng anh sẽ tin hay sao?” Quyền Giản Li cười gắn. “Vậy còn anh và Bạch Nhược Tuyết thì sao? Không phải hai người cũng bên nhau cả chục năm hay sao? Anh cũng nỡ buông bỏ tình cảm giữa hai người hay sao? Câu chia tay ấy chẳng qua chỉ là nói chơi thôi sao?” Cô hỏi ngược lại. Quyền Giản Li sầm mặt: “Đừng đánh trống lảng! Anh đang hỏi em cơ mà, tại sao em lại kéo người khác vào?” Lâm Mặc Ca khẽ thở dài: “Em chỉ tò mò thôi, trước đây anh từng nói trước mặt An Giai Thiến rằng, anh sẽ không lấy một người phụ nữ anh không có cảm tình, lúc đó, người trong lòng anh nghĩ đến là Bạch Nhược Tuyết à? Lúc đó, anh thực sự muốn ở bên cô ta cả đời phải không? Nếu không thì anh đã chẳng kéo em ra làm bia đỡ đạn rồi.” Anh cau chặt mày nhìn cô đầy ẩn ý: “Mẹ kiếp, ai muốn ở bên Bạch Nhược Tuyết cả đời chứ? Em đừng gán ghép linh tinh được không” “Nghĩa là vẫn còn người khác sao?” Lúc hỏi câu này, cô chỉ thuận miệng nên hỏi vậy mà thôi. Thế nhưng, không ngờ sắc mặt anh lại u ám hẳn, đối mắt đen nhánh ánh lên nỗi bi thương mà cô không hiểu được. Cảm xúc bi thương ấy kích thích cô, trực giác của một người phụ nữ mách bảo cô, cô đoán đúng rồi.

 

“Em đừng được đà lấn tới! Ai cho phép em hỏi chuyện riêng của anh?” Giọng nói của anh hết sức sốt ruột. Trái tim Lâm Mặc Ca đột nhiên trở nên nặng nề. Quả nhiên, anh càng không dám thừa nhận thì càng chứng tỏ điều này là thật. Vậy mà lại có sức mạnh kỳ diệu đến mức khiến Quyền Giản Li nhớ nhung nhiều năm như vậy, ngay cả Bạch Nhược Tuyết cũng không thể sánh bằng?