Chương 210 Anh ta sợ mình sẽ nói ra gì đó liên lụy tới cô...

Lạc Diệc Tuyết
Cập nhật:

 

“Nhưng hiện tại em đang đóng vai là anh mà, chẳng lẽ em cũng không được bướng bỉnh hay sao?” Nguyệt Nhi không hiểu nên hỏi. “Đương nhiên! Người bướng bỉnh là em, không phải anh. Ở nhà này, trước nay anh luôn yên lặng, nếu hôm nay biểu hiện của em quá khác thường khiến người ta nghi ngờ thì sao? Đến lúc đó, thân phận của em mà lộ ra thì ông bà sẽ bắt em ở lại đây mãi mãi, sau đó đuổi mẹ đi. Như vậy, chúng ta sẽ mãi mãi không được gặp mẹ nữa đâu, em cũng cảm thấy điều này không quan trọng sao?” Vũ Hàn phân tích từng chút một như vậy cuối cùng cũng có tác dụng với cô bé. Nguyệt Nhi bĩu môi lắc đầu: “Không được, nếu phải ở lại đây mãi mãi, Nguyệt Nhi sẽ buồn chết mất! Nguyệt Nhi thích ở với mẹ hơn...” Cuối cùng Vũ Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sau này em còn bướng bỉnh nữa không?” “Không bướng bỉnh nữa... Nhưng Quyền Vũ Hàn, Nguyệt Nhi đói lắm, chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm được không? Cả ngày hôm nay Nguyệt Nhi vẫn chưa ăn gì, đói lắm.” Thấy Nguyệt Nhi tội nghiệp như vậy, Vũ Hàn lại càng bất đắc dĩ. Cậu xoa đầu cô bé như ông cụ non: “Nguyệt Nhi ngoan, chờ một lát đi, vừa rồi anh nhìn thấy thiên kim nhà thị trưởng cũng tới đây, chưa biết chừng tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta đừng ra ngoài gây thêm phiền phức sẽ tốt hơn.” “Thiên kim thị trưởng? Đó là gì? Nhiều vàng lắm sao?” Nguyệt Nhi ngây thơ hỏi. Vũ Hàn thở dài: “Thiên kim thị trưởng nghĩa là con gái của thị trưởng, cũng có nghĩa là người có khả năng sẽ trở thành mẹ của chúng ta.” “Ôi trời! Có khả năng anh Vũ Thần sẽ trở thành bố của chúng ta, tại sao lại cũng có một người phụ nữ khác sẽ trở thành mẹ của chúng ta? Tiêu rồi, loạn hết rồi... Quyền Vũ Hàn, hai người chúng ta trốn khỏi nhà đi được không? Nguyệt Nhi không muốn có hai bố hai mẹ đâu...” Khuôn mặt nhỏ của Vũ Hàn cũng ỉu xìu, cậu cũng không thích thiên kim nhà thị trưởng. Thế nhưng chuyện của người lớn làm sao hai đứa trẻ như bọn họ có thể can thiệp được? nhau. Vốn dĩ cậu đưa Nguyệt Nhi về nhà là để bố và mẹ có cơ hội gặp Thật không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo... Bóng đêm dần nặng trĩu. Nhà cũ của nhà họ Quyền cực kỳ náo nhiệt. Đúng như Vũ Hàn nói, tối nay không chỉ có nhà anh cả về mà ngay cả thị trưởng An và An Giai Thiến cũng tới, hơn nữa, tất cả họ đều là do Quyền Giản Li mời tới. Ông cụ Quyền cười tươi roi rói kéo tay thị trưởng An hàn huyên: “Lão An à, hôm nay ông đích thân đến đây đúng là vinh hạnh cho nhà chúng tôi دو “Sao ông lại nói vậy chứ, sau này chúng ta là thông gia rồi, nói thế thì khách sáo quá... Tôi còn đang nghĩ, cuối cùng Giản Li cũng nghĩ thông rồi...” Thị trưởng An cười rạng rỡ, kể từ lúc nhận được điện thoại của Quyền Giản Li, tâm trạng ông ta rất tốt. Ông ta biết ngay mà, sớm muộn gì Quyền Giản Li cũng phải cúi đầu trước ông ta. Con gái cưng của ông ta chắc chắn sẽ làm dâu nhà họ Quyền. “Ha ha, có được một cô con dâu tốt như Giai Thiến là phúc phận thẳng bé phải tu mấy kiếp mới có...” Mặc dù ông cụ Quyền đang cười nhưng trong lòng ông không vững dạ chút nào. An. Ông không tin thắng hai lại chịu nghe lời làm thông gia với nhà họ Tuy nhiên, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này nên ông vẫn chưa thể đoán ra được ý đồ thực sự của anh... Trong nhà ăn, mọi người lần lượt ngồi xuống. Số ghế lần này giống lần trước nhà họ Quyền tụ họp nhưng lần này Lâm Mặc Ca ngồi cạnh Quyền Giản Li.

 

Còn An Giai Thiên ngồi cạnh bố là thị trưởng An. Hai người phụ nữ nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Tuy nhiên, cả hai đều giấu rất kỹ. Vũ Thần ngồi một mình ở cuối cùng, cô đơn lẻ bóng, cô quạnh hơn lần trước nhiều. Từ đầu tới cuối, Ngô Ngọc Khiết luôn nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ca, chỉ hận không thể nhìn khiến người cô thủng cả lỗ. Còn Quyền Hi Phàm và vợ là Tô Mai thì chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm. Dù cho buổi tiệc hôm nay có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Phòng ăn yên tĩnh lạ kỳ, chỉ có tiếng cốc chén va chạm, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, dường như bị mọi người cố ý nén lại. Nhạc Dũng đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói khàn khàn mập mờ của ngài Li, khóe miệng anh ta giật giật mấy lần. Vở kịch này của ngài Li ngày hôm nay có phần diễn hơi quá đà... “Mặc Nhi, ăn nhiều một chút, xem em gầy tới độ nào này.” Vừa nói, anh vừa gặp một miếng cá bỏ vào bát của cô, còn chu đáo lọc xương dăm giúp cô: “Sắc mặt em không được tốt, phải ăn đồ giàu dinh dưỡng một chút, nếu không anh sẽ đau lòng lắm em biết không?” Lâm Mặc Ca cúi đầu, anh gắp gì cô ăn đó. Hoàn toàn không có can đảm ngẩng đầu lên. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy những ánh mắt lạnh lùng độc ác đang muốn đâm xuyên mình. Từ khoảnh khắc nhìn thấy An Giai Thiến, trong lòng cô đã có dự cảm chẳng lành, chỉ e tiếp sau đây, Quyền Giản Li sẽ gây ra chuyện “lớn”. “Nào, Mặc Nhi, đừng kén ăn...” Giọng Quyền Giản Li dịu dàng hơn bao giờ hết. Nhưng nó lại khiến Lâm Mặc Ca rùng mình. Cô chợt thấy hối hận vì đã đến đây. Nếu như cô không đến đây thì chưa biết chừng còn tìm được cơ hội khác để gặp bọn trẻ, còn bây giờ... Cả phòng ăn chỉ có tiếng Quyền Giản Li tự nói một mình, anh còn tỏ ra hết sức thỏa mãn. Khiến người khác hiểu nhầm rằng anh rất thương người phụ nữ này. Hôm nay Quyền Huyền cũng về, không ngờ lại gặp phải cảnh này, anh ta vừa ăn như hùm như hổ vừa nhìn cặp đôi “ân ái” kia, chậc lưỡi: “Chậc chậc, cậu hai Quyền này, không ngờ một tên báo đen tàn nhẫn như cậu cũng có có lúc dịu dàng có tính người như vậy hả? Chà chà, đúng là hiếm có. May là hôm nay tôi bỏ dự sự kiện để về nhà ăn cơm, nếu không thì đã bỏ lỡ mất cảnh tượng tuyệt vời này rồi...” “Huyền Nhi! Tập trung ăn cơm của con đi!” Ngô Ngọc Khiết lập tức quát anh ta, muốn chặn miệng anh ta lại. Không khí ở đây đang ngột ngạt như vậy, vậy mà Huyền Nhi còn đổ thêm dầu vào lửa... Sắc mặt thị trưởng An càng ngày càng u ám. Đáy mắt An Giai Thiến rưng rưng lệ, rõ ràng Giản Li gọi cô ta tới đây, chẳng lẽ không phải anh định bàn chuyện kết hôn hay sao? Thế nhưng vì sao anh còn thân mật với người phụ nữ kia trước mặt cô ta như vậy? Ánh mắt Vũ Thần vẫn luôn nhìn vào mặt Lâm Mặc Ca nhưng anh ta không hề nói tiếng nào. Anh ta sợ mình sẽ nói ra gì đó liên lụy tới cô... Đúng lúc bầu không khí đang càng ngày càng kỳ lạ. Bộp! Quyền Giản Li cười: “Bố nói gì vậy, con chỉ dẫn người phụ nữ của mình về nhà ăn một bữa cơm thôi mà, bố có cần phải nổi giận thế không? Bố lớn tuổi rồi, đừng nóng tính như vậy chứ, lỡ có tức chết thì cũng là do bố tự gây ra thôi...”