Chương 1
Tôi được cảnh sát c/ứu khỏi Myanmar.
Lần hành động này họ chỉ c/ứu được một mình tôi nhưng họ vẫn rất vui vẻ.
Họ nói, chỉ cần tôi sống thật tốt, những gì họ bỏ ra đều rất xứng đáng.
Nhưng họ nào biết rằng chính mình đang dẫn sói về nhà.
01
Trước năm tuổi, tôi là cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất Myanmar.
Mẹ tôi là nhân vật kiệt xuất của tam giác vàng, bố tôi tướng mạo anh tuấn, là người đàn ông đẹp trai nhất Myanmar.
Vì vậy ông ấy thường xuyên bị những cô gái khác nhìn lén.
Mỗi lần như vậy, mẹ tôi sẽ móc khẩu sú/ng giắt ở thắt eo, u/y hi*p nếu ai còn nhìn tr/ộm bố tôi thêm nữa thì sẽ khoét mắt của người đó ra.
Khi còn nhỏ tôi không hiểu, tôi cứ nghĩ mẹ đang gh/en t/uông, sau khi lớn rồi tôi mới hiểu rõ, đây là ham muốn chiếm hữu lệch lạc của mẹ tôi.
Như trước kia có một dì định dụ bố tôi, bố tôi đã từ chối, vốn dĩ chuyện này chẳng bao lâu sẽ mất hút nhưng ngày hôm sau tôi đã phát hiện ra th* th/ể của cô ta nổi lềnh bềnh trên sông.
Từ đó về sau, cả Myanmar không còn ai dám có ý gì với bố tôi nữa.
Tôi cứ nghĩ là mẹ rất yêu bố nhưng vào ngày sinh nhật năm tuổi của tôi, mẹ nói muốn tặng tôi một món quà sinh nhật.
Bà ta đưa tôi đến trước mặt bố tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố tôi nhếch nhác nằm dưới đất như vậy, khắp người ông ấy đều là m/áu, trên khuôn mặt tuấn tú đầy rẫy vết d/ao.
Tôi bị dọa cho phát khóc.
Mẹ tôi không nói rõ đã nhét vào tay tôi một khẩu sú/ng, giọng nói lạnh băng: “Lâm Mai, gi*t ông ta.”
"Không, không, con không muốn…” Tôi ra sức lắc đầu, muốn rời khỏi nơi này, nhưng mẹ không hề do dự mà giáng cho tôi một bạt tai.
"Mẹ kiếp, đồ vô dụng!” Bà ta mắ/ng ch/ửi, sau đó túm tóc tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt bà ta.
"Gi*t hay không?” Bà ta lại hỏi một lần nữa.
"Không…” Tôi r/un r/ẩy nhìn người mẹ vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau đó nghe thấy giọng nói yếu ớt của bố.
"Tiểu Mai.”
Là bố đang gọi tôi.
Ông ấy bảo tôi qua đó.
Từ nhỏ tôi đã rất nghe lời ông ấy, vì vậy tôi đã đi tới.
Khi tôi còn cách ông ấy chưa tới 1m, ông ấy bất ngờ nhào về phía tôi, bóp cò sú/ng, họng sú/ng nhắm chuẩn vào đầu mình.
M/áu tươi nóng hổi b/ắn đầy mặt tôi, tôi m/ù mịt nhìn bố ở trước mặt.
Ông ấy cười luôn trông rất dịu dàng, nhưng bây giờ mặt ông ấy toàn là vết d/ao, không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự giải thoát của bố tôi.
Sau này tôi mới biết, bố tôi là một cảnh sát nằm vùng, ẩn núp bên cạnh mẹ tôi bảy năm, mục đích chính là truyền tình báo ra bên ngoài.
Vốn dĩ lần này suýt nữa là có thể tóm gọn một mẻ mẹ tôi, nhưng đáng tiếc là mẹ tôi sớm đã nghi ngờ ông ấy, lần này cũng là cố tình để lọt tin tức, để phía bố tôi mắc bẫy.
Những chuyện giữa người lớn tôi không hiểu, tôi chỉ biết rằng mình đã mất đi một người duy nhất yêu thương tôi ở trên đời này.
Bởi vì bố tôi, mẹ tôi bắt đầu chán gh/ét tôi, đối với tôi không phải đ/á/nh đ/ập thì cũng là mắ/ng ch/ửi, thậm chí có đôi khi sẽ ấn đầu th/uốc nóng rực lên người tôi.
Tôi chỉ có thể bị ép buộc chịu đựng.
Tôi không dám khóc cũng không làm lo/ạn, bởi vì tôi biết, nếu như tôi chọc gi/ận bà ta, bà ta nhất định sẽ ném tôi ra sau núi cho sói ăn, hoặc là b/án tôi đến vùng quê nghèo khó hẻo lánh làm vợ cho lão già.
Tôi bắt đầu nghe lời mẹ, bà ta bảo tôi làm gì thì tôi làm đó, cho dù là gi*t người.
Những cô chú đi theo mẹ đều nói, tôi càng ngày càng giống mẹ.
Càng ngày càng m/áu lạnh vô tình.