Chương 2
Tôi vốn cứ tưởng mẹ tôi sẽ hài lòng với sự thay đổi của tôi, thế nhưng vào một đêm khuya, bà ta sai người ném tôi đến sau núi tự sinh tự diệt.
Sau này tôi mới biết, người mẹ tà/n nh/ẫn đ/ộc á/c này của tôi đang sợ.
Bà ta sợ sau này tôi mọc đủ lông đủ cánh, sẽ không hề do dự gi*t bà ta.
Dù sao thì trước kia bà ta cũng gi*t bà ngoại như vậy.
Tôi không thể không thừa nhận, đúng là mẹ con liền tâm, bà ta lại nhận ra được sự h/ận th/ù của tôi dành cho bà ta.
Chỉ đáng tiếc là Myanmar có quy tắc, hổ dữ không ăn thịt con, thế nên bà ta lấy cái cớ "huấn luyện” tôi để vứt tôi ra sau núi tự sinh tự diệt.
Ở sau núi, tôi đã gặp một thiếu niên khác bị đưa tới “rèn luyện”.
“Sản nghiệp gia tộc” của anh ta là buôn b/án chất kí/ch th/ích, "sản nghiệp gia tộc” của tôi là rạ/ch eo.
Có lẽ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tôi và anh ta chơi rất vui.
Anh ta nói, ngày đó anh ta suýt nữa đã gi*t bố anh ta rồi, chỉ đáng tiếc sú/ng lệch một phân, bác sĩ đã c/ứu sống ông ta.
Tôi hỏi anh ta: "Vậy sao anh vẫn còn sống? Ông ta tỉnh lại không gi*t anh sao?”
Lúc này anh ta cười giống hệt con cáo xảo quyệt, nói: "Bởi vì ông ta không nỡ gi*t người thừa kế ưu tú giống như tôi.”
Tôi có phần cạn lời, sau đó anh ta thật sự được bố mình đón về, còn tôi vẫn ở sau núi như cũ.
Thế nhưng tôi cũng sống rất vui vẻ tự do, ít nhất ở đây, tôi không cần trái lương tâm để làm những chuyện mình không thích.
Nhưng biến cố đã tới.
Tôi đã gặp một cặp nam nữ toàn thân đầy m/áu.
Hai người bọn họ dường như đã bị thương cực nặng, khoảnh khắc nhìn thấy tôi rõ ràng là muốn rút sú/ng, nhưng không còn sức lực.
Tôi mỉm cười đi tới trước mặt bọn họ, nói: "Tôi từng gặp hai người.”
Người phụ nữ vất vả ngẩng đầu nhìn tôi, dường như cuối cùng cũng nhận ra tôi, nói: "Cháu là… Lâm Mai.”
Tôi cong môi, đáp: "Đáp án đúng rồi.”
Người đàn ông nghe thấy cái tên này, cảm xúc cực kỳ kích động, nhìn tôi như thể muốn nuốt chửng tôi: Anh Lâm đối xử không tệ với cháu, cháu lại ra tay gi*t anh ấy!”
"Suỵt.” Tôi ngồi xuống nhìn bọn họ, nói đầy nguy hiểm: "Đừng làm tôi mất vui.”
"Lâm Mai…” Người phụ nữ yếu ớt gọi một tiếng.
"Dì Đường.” Tôi nói.
"Không ngờ cháu còn nhận ra dì.”
"Sao lại không nhận ra chứ.” Tôi mỉm cười nói: "Khi đó cháu bị mẹ nh/ốt dưới tầng hầm tự sinh tự diệt, là dì Đường đã dúi cho cháu một miếng bánh mì, mới c/ứu được cháu.”
Dì Đường mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không có sức.
Tôi hiểu ý dì ấy, tôi nói: "Một miếng bánh mì chỉ có thể c/ứu một người thôi.”
"Nếu như cháu còn có lương tâm, cháu cứ c/ứu cô ấy.” Người đàn ông nghiến răng nói: "Chú mặc cháu xử lý.”
"Chú nói thật không dễ nghe.” Tôi bĩu môi, rút ra khẩu sú/ng lúc trước thiếu niên nhét cho tôi, nhắm họng sú/ng vào người đàn ông.
"Lâm Mai!” Dì Đường nghẹn lại, giống như sợ tôi gi*t người đàn ông.
"Dì Đường, cháu là người rất có nguyên tắc.” Tôi cong mắt, bóp cò sú/ng.
Đạn xoẹt qua đỉnh đầu người đàn ông, ghim vào thân cây phía xa xa.
"Ôi chao, không b/ắn trúng rồi.”
Người đàn ông mấp máy môi, còn chưa nói nên lời, tôi mỉm cười nói với ông ta: "Xuỵt, đừng nói chuyện nữa.”
"Nếu không tôi cũng muốn vì chú mà phá lệ một lần.”