Chương 3
Tôi bảo dì Đường và Từ Phong nghỉ ngơi ở trong một sơn động.
Sau núi rất lớn, cho dù người mẹ kia của tôi muốn soát núi cũng cần phải mấy ngày.
Cộng thêm trong sơn động còn có th/uốc thiếu niên để lại cho tôi, vì vậy mà vết thương của dì Đường và Từ Phong khỏi cũng rất nhanh.
Tôi thấy vết thương của bọn họ đã lành cũng bắt đầu đuổi bọn họ đi.
Dì Đường cứ nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, tôi cũng không biết vì sao.
Trái lại là thái độ đối với tôi của Từ Phong có đôi chút thay đổi.
Hôm nay, vết thương của bọn họ đã ổn hơn, tôi lại lảm nhảm bảo bọn họ đi.
Từ Phong đã hỏi tôi một chuyện trước khi đi: "Lâm Mai, cháu có muốn làm người truyền tin của chúng ta không?”
"Không muốn.” Tôi nói.
Tôi nhìn Từ Phong giống như nhìn kẻ ngốc: "Tại sao tôi phải hợp tác với mấy người để đối phó với mẹ ruột tôi?”
Từ Phong nói: "Bản tính cháu không x/ấu, nếu như sau này có sự dẫn dắt…
Từ Phong còn chưa nói dứt câu, tôi đã mất kiên nhẫn rút sú/ng nhắm vào đầu Từ Phong: "Nói thêm một câu thừa thãi nào nữa, tôi gi*t chú.”
"Cháu sẽ không làm vậy đâu.” Từ Phong nói đầy chắc chắn.
"Không sao?” Tôi cười, nói: "5 tuổi tôi đã tự tay gi*t bố ruột mình, chú tính là cái gì?”
"Tiểu Mai.” Dì Đường gọi tôi một tiếng, ánh mắt của dì ấy dường như có vô vàn lời muốn nói, là đồng tình, hay là thương xót?
Tôi không biết.
Tôi dường như không chịu được ánh mắt thế này của dì Đường, cắn ch/ặt răng, ném sú/ng đi, nói với Từ Phong: “Đợi sau khi mấy người có thể cài cắm được người ở bên cạnh bà ta thì hẵng nói.”
“Đến khi đó nhớ mang một cành hoa hồng cho tôi.”
Từ Phong biết, câu nói này có nghĩa là đã đồng ý.
…
Tôi dẫn Từ Phong và dì Đường đi một con đường bí mật, đó là con đường do ông nội chàng trai cố tình xây ở sau núi, mục đích là để phòng cho những trường hợp lỡ như.
Khi dõi mắt nhìn dì Đường và Từ Phong rời đi, tôi vẫn không nhịn được mà gọi dì ấy một tiếng: “Dì Đường.”
“Ông ấy…” Tôi ngừng lại, vẫn nói ra câu hỏi đã giấu sâu trong lòng mình: “Gh/ét cháu không?”
Ông ấy, không nói mà hiểu, chính là Lâm Dụ, bố tôi.
"Anh Dụ sao gh/ét Tiểu Mai cho được?” Giọng điệu của dì Đường dịu dàng.
Dì ấy nói: "Ông ấy thương cháu.”
Dì Đường nói, bố tôi đặt tên cho tôi là Mai, là hy vọng tôi sau này có thể giống như hoa hồng, căng tràn sức sống hướng về phía mặt trời.
Dì Đường còn nói, bố tôi hy vọng tôi sau này có thể làm một người chính trực, cho dù sống trong bùn lầy.
Mẹ đã tìm được tôi, tôi không hề bất ngờ.
Tôi nhìn một đám người do mẹ dẫn đầu, còn chưa nói gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của mẹ.
“Đưa nó đi.”
Tay tôi m/a sát cò sú/ng, ngước mắt nhìn người mẹ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, nói: “Mẹ, mẹ định làm gì?”
Trên khuôn mặt mẹ tôi có một vết s/ẹo cực kỳ đ/áng s/ợ, nó khiến mẹ tôi trông càng thêm rợn người mỗi khi cười, bà ta nói: “Lâm Mai, mày đã làm gì nghĩ tao không biết sao?”
“Mày coi tao là người ch*t, lại thả tên cảnh sát nằm vùng ngay dưới mí mắt tao.” Mẹ tôi cười gằn, sau đó dặn dò người xung quanh trói tôi đưa đi.
Nghe thấy lời mẹ, tôi bật cười.
Tôi hiện giờ cần phải ở Myanmar, vì vậy tôi chắc chắn việc tôi làm là không có một kẽ hở, mẹ tôi không thể nào biết được việc này.
Trừ khi…
Bà ta đang nói dối.
Mục đích bà ta nói dối có lẽ là để loại trừ tôi một cách danh chính ngôn thuận nhỉ?
Tôi sờ cò sú/ng, nhìn các "cô chú” xung quanh đang dần dần tiến lại gần, khi đang chuẩn bị kéo một tên ch*t thay lại bỗng nhớ tới lời dì Đường nói lúc trước.
Hy vọng tôi sau này có thể làm một người chính trực.
Ồ… bỏ đi, hôm nay làm một người tốt vậy.
…
Mẹ sai người đưa tôi trở về.
Bà ta vẫn giống như trước đây, vẫn trút hết bực bội của mình lên người tôi.
Bà ta sai người giữ ch/ặt tôi, dùng sắt nung nóng bỏng áp lên da tôi.
Tôi chỉ cần tỏ ra hơi đ/au khổ, bà ta sẽ càng vui vẻ càng đi/ên cuồ/ng.
Bà ta bắt dâud ra sức vả mặt tôi, bà ta vừa vả vừa ch/ửi.
Có đôi khi bà ta ch/ửi tôi, có đôi khi ch/ửi bố tôi.
Bà ta ch/ửi bố tôi lòng lang dạ sói, là một con vô ơn nuôi mãi không được.
Bà ta ch/ửi tôi hèn hạ, là con điếm, bà ta nhìn khuôn mặt của tôi càng lúc càng giống bố, đã tà/n nh/ẫn sai người rạ/ch mặt tôi một đường x/ấu xí giống như bà ta.
Bà ta nói, như vậy tôi đã giống bà ta rồi.
Một lần đi/ên cuồ/ng nhất là bà ta đã tìm bốn năm tên b/éo ú x/ấu xí dơ bẩn tới lăng nhục tôi.
Bà ta phấn khích giới thiệu cho tôi.
Bà ta nói, người đàn ông này mắc bệ/nh bẩn, người này có bệ/nh HIV/AIDS, người còn lại có bệ/nh giang mai…
Bà ta sai người ép tôi uống th/uốc mạnh nhất, bà ta nói, bà ta muốn nhìn tôi giống như một con chó, để cả đời này tôi không ngẩng đầu lên được.
Tôi nghiến ch/ặt răng, nhìn bà ta đầy c/ăm th/ù, chỉ muốn bà ta ch*t quách đi.
Hai mắt tôi đỏ quạu, nói: “Padmé, tôi sớm muộn cũng có ngày phải gi*t bà, tôi phải gi*t bà!”
Những gã đàn ông gh/ê t/ởm kia càng lúc càng đến gần tôi, tôi cố nén cơn buồn nôn và trào ngược dạ dày, nghe những lời d/âm dục tục tĩu của bọn chúng.
"Mấy anh em hôm nay có phúc rồi.”
"Con đàn bà này thật…”
Trong đó có một người còn chưa kịp nói hết câu, đầu của hắn ta đã bị sú/ng b/ắn thủng, m/áu tươi b/ắn vào mặt tôi.
Những việc sau đó tôi không nhớ được nữa, tôi chỉ biết, Padmé cuối cùng cũng đã ch*t.
Tôi cuối cùng cũng được giải thoát.