Chương 13.
Tôi vẫn chưa hết b/àng /hoàng trước sự thật Lục Tư Niên chính là L.
Bề ngoài trông có vẻ "tri/nh ti/ết", vậy mà sau lưng lại dụ dỗ người ta mặc váy ngắn.
Ngoài đời thì cứ lấp lửng với tôi, trên mạng thì "thả thính" không mặc quần.
Đồ tra nam!
Nghĩ đến đây, tôi bất giác đỏ bừng mặt, vùi đầu vào chăn.
Chỉ có thể g/iận dữ một cách b/ất l ực trên giường.
Lo lắng thấp thỏm mấy ngày liền, mãi đến khi không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến L nữa, tôi mới hơi yên tâm.
Cho đến giờ tan học hôm nay, tài khoản thường dùng của tôi nhận được một lời mời kết bạn.
Nhìn rõ tên tài khoản và ảnh đại diện, tôi ch/ết lặng tại chỗ, không biết làm sao.
[L muốn kết bạn với bạn. Lời nhắn: Bảo bối, là anh đây.]
Vậy là, Lục Tư Niên biết tôi là ai rồi.
Trời ơi c/ứu tôi với!
Tôi quyết định giả ch/ế t.
Ông trời ơi, hay là ông "thầu" luôn con đi.
Tôi dứt khoát tắt ng/uồn điện thoại.
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ phía xa.
Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Tư Niên, anh ta đang sải bước dài tiến về phía tôi.
Muốn chạy trốn cũng không kịp nữa rồi.
Tôi đứng im tại chỗ, chờ đợi ph/án qu/yết.
Cuối cùng vẫn cố gắng v/ùng v/ẫy một chút.
"Đàn anh, trùng hợp quá."
Lục Tư Niên nhìn tôi chằm chằm: "Không trùng hợp, anh đến tìm em."
"Bảo bối, cho anh một cơ hội để giải thích được không?"
Vừa dứt lời, anh ta đã nắm tay tôi kéo ra khỏi trường.
Tôi lẽo đẽo theo sau anh ta lên xe.
Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Vừa vào biệt thự, Lục Tư Niên đã é/p tôi vào góc tường, giọng nói như đang k/iềm ch/ế.
"Bảo bối, anh luôn biết là em."
"Mọi chuyện anh làm đều là để d/ụ d/ỗ em."
"Đừng trốn tránh anh nữa được không?"
Vậy là, Lục Tư Niên không hề có ý định t/rả th/ù tôi.
Ngược lại, anh ta thích tôi.
Tôi luống cuống nói: "Nhưng mà em là Beta..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Tư Niên ngắt lời.
"Anh thích em, không có sự quấy nhiễu và hấp dẫn của pheromone."
"Bảo bối, dù em là Alpha, anh vẫn sẽ rung động vì em hàng ngàn hàng vạn lần, chỉ vì đó là em."
Nhịp t/im tôi không ngừng tăng.
Hình như tôi vừa mới nhận ra, bản thân mình đối với anh ta cũng không hề trong sáng chút nào.
Lúc này đầu óc tôi trống rỗng, theo một linh cảm nào đó, tôi nhón chân lên, trực tiếp áp môi mình lên môi Lục Tư Niên.
Một cảm giác mềm mại.
Lý trí của anh ta s/ụp đ/ổ trong phút chốc.
Những nụ h/ôn dày đặc như mưa rơi xuống.
Không hề ki/ềm ch/ế.
Tôi bị anh ta tấ/n c/ông d/ồn d/ập, quyền chủ động đã sớm bị tư/ớc đ/oạt.
Mãi đến khi tôi sắp không thở nổi, những nụ h ôn nhỏ vụn mới chịu dừng lại.
Đáy mắt Lục Tư Niên như chứa đựng cả một dòng suối.
"Bảo bối, anh thích em nhiều lắm."