Chương 15.
Sau khi biết tin chúng tôi đến với nhau, Giang Lan không nói hai lời, hỏi xin địa chỉ của Lục Tư Niên.
Cậu ấy nói muốn gửi quà cho Lục Tư Niên, thay cho lời cảm ơn của một người bạn vì đã chăm sóc tôi.
Tôi không suy nghĩ nhiều, gửi thẳng địa chỉ cho cậu ấy.
Cho đến khi chúng tôi ăn tối xong, trở về biệt thự.
Hai người cùng nhau mở gói quà.
Nhìn những chiếc váy đủ kiểu dáng và màu sắc, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác.
Ánh mắt Lục Tư Niên dần dần trở nên thiếu chín chắn.
"Bảo bối, mặc cho anh xem được không?"
Anh ấy c/ắn nhẹ vào cổ tôi.
"Coi như là bồi thường cho việc em xóa tài khoản lúc trước."
Tôi hoàn toàn không có sức ch/ống c/ự.
Sau đó, váy bị x/é n/át thành từng mảnh.
Lục Tư Niên li/ếm lên vết b/ớt của tôi.
"Bảo bối, đẹp quá."
Đêm còn dài lắm.
Ngoại truyện (Góc nhìn của Lục Tư Niên):
Một ngày hè ba năm trước, Lục Tư Niên sau khi nghỉ trưa xong thì đến thư viện học bài như thường lệ.
Con đường đã đi qua đi lại nhiều lần khiến anh ấy cảm thấy có chút nhàm chán.
Vô tình ngước mắt lên, Lục Tư Niên chú ý đến cậu nam sinh dáng người hơi g/ầy đang đứng cách đó không xa.
Ánh nắng chiếu lên người cậu ấy, làn da trắng đến xanh xao.
Lục Tư Niên nhận ra trên cổ cậu nam sinh không có miếng dán ức chế, bản thân anh ấy cũng hoàn toàn không cảm nhận được pheromone của cậu ấy.
Một Beta sao lại có thân hình mảnh mai như Omega vậy?
Sở Thần bước đi rất chậm, trên tay cậu ấy là cuốn sách tài liệu vất vả lắm mới mượn được.
Lục Tư Niên nghĩ, sao lại có người ngay cả lúc đi bộ cũng tranh thủ học bài thế không biết.
Hai người một trước một sau bước vào thư viện.
Sau đó, Lục Tư Niên thỉnh thoảng lại gặp Sở Thần ở thư viện.
Lý do anh biết tên cậu nam sinh kia là vì Lục Tư Niên đã cố tình đi ngang qua lúc cậu ấy đang ngủ, liếc thấy nét chữ thanh tú trên bìa sách giáo khoa.
Chữ "Đại học S" bên cạnh tên cậu ấy đặc biệt nổi bật.
Chắc là trường đại học mục tiêu.
Cũng khá là th/am v/ọng đấy.
Lục Tư Niên nghĩ, đúng là nét chữ nết người, chữ viết của cậu ấy không hề có chút sắc bén nào, giống như vẻ ngoài của cậu ấy vậy.
Sở Thần chưa bao giờ nhận ra, hóa ra có người luôn âm thầm quan sát mình.
Cậu ấy chỉ biết học, cũng chỉ có thể học.
Không biết từ lúc nào, Lục Tư Niên càng ngày càng không kìm nén được ý muốn muốn tiếp cận Sở Thần.
Trên đùi Sở Thần có một mảng b/ớt nhỏ màu hồng.
Rất đáng yêu.
Quần áo của Sở Thần luôn sạch sẽ, ngay cả giấy nháp cũng được viết gọn gàng, ngăn nắp, phải đến khi cả hai mặt giấy đều kín chữ, cậu ấy mới lấy tờ khác ra.
Rõ ràng bản thân không nỡ uống trà sữa, vậy mà lại m/ua xúc xích và thức ăn cho mèo hoang.
Ngày Lục Tư Niên quyết tâm xin phương thức liên lạc, anh ấy đã đến thư viện từ rất sớm.
Đợi từ sáng đến tối, Sở Thần vẫn không đến.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cho đến khi Lục Tư Niên thi đại học xong, Sở Thần vẫn không xuất hiện nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Tư Niên đã tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang là cho mèo hoang ăn.
"Nếu em còn không xuất hiện, mèo hoang ở đây sẽ bị anh "câu kéo" hết đấy."
Lục Tư Niên không phải là chưa từng tìm ki/ếm, nhưng chỉ với một cái tên thì đúng là mò kim đáy biển.
Lúc đăng ký nguyện vọng, anh đã đ/ánh c/ược một phen.
Trong hai trường đại học hàng đầu, anh ấy chọn đại học S.
Biết đâu được.
Biết đâu lại gặp được cậu ấy.
Một năm sau, với tư cách là sinh viên năm hai và gương mặt đại diện của đại học S, Lục Tư Niên đương nhiên bị "l/ùa" đi đón tân sinh viên.
Cậu nam sinh trắng trẻo, g/ầy gò đó lại một lần nữa xuất hiện dưới ánh nắng hè.
Khác với lần trước ở gần thư viện, lần này cậu ấy đứng ở cổng trường đại học S.
Sự thật chứng minh, Lục Tư Niên đã thắng c/ược.
Tìm thấy em rồi.
Sau đó, Lục Tư Niên bị người bạn cùng phòng "kém sang" đăng ký cho một tài khoản trên trang web lạ hoắc.
Trước khi anh ấy kịp xóa tài khoản, lại trượt tay bấm vào nút làm mới.
Ngay lập tức, vết b/ớt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Anh ấy chắc chắn đó là Sở Thần.
Trong lòng Lục Tư Niên chỉ có một suy nghĩ.
Phải nhanh chóng "c/âu d/ẫn" được cậu ấy.
Mồi nhử chính là "siêu năng lực tiền bạc".
Sở Thần thích tiền, vậy thì cứ cho cậu ấy tiền.
Yêu tiền của anh, chẳng phải là yêu anh rồi sao.
Và giờ đây, Sở Thần đang yên bình ngủ say trong vòng tay anh.
Lục Tư Niên nhẹ nhàng h/ôn lên má Sở Thần.
Sau đó đứng dậy đi cho mèo con đang kêu meo meo ở cửa ăn cơm.