Chương 1

Lờ mờ nghe tiếng chuông báo thức. Phải một lúc lâu tôi mới căng mắt nhìn ra kim đồng hồ chỉ 5 giờ chiều. Ngồi thừ người một hồi, chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật phải về trường học tối. Thu dọn xong xuôi, tôi vật ra ghế sofa, cả người như bị rút hết sinh lực. "Haizz." Tôi tặc lưỡi ăn vài thứ lót dạ rồi lao thẳng về phía Tây thành. Dù trường học ở phía Đông, nhưng buổi tối muốn học thì học, còn tôi đã xin cô giáo chủ nhiệm một ngày nghỉ bệ/nh rồi. Tôi thèm rư/ợu ở Tây thành lắm rồi. Sao phải vượt cả thành phố đến tận Tây thành uống rư/ợu? Bởi chỉ có khu Tây thành hỗn lo/ạn này là không kiểm tra tuổi. Cả dãy phố toàn quán bar, tiệm net, sò/ng b/ạc. Đủ loại giải trí lai tạp, báo cảnh sát cũng không xuể. Người ta đồn dân Tây thành toàn kẻ cứng đầu. Thế nên phía Đông tập trung trường học, giữ vẻ thanh lịch; phía Tây tam giáo cửu lưu, miễn không phạm đại án là được. Đây là lần thứ hai tôi tới quán bar này, tiếc hôm nay vận đen, chị chủ quán vắng mặt nên chẳng được thưởng thức rư/ợu pha chế đặc biệt. Suy nghĩ một giây, đương nhiên tôi chẳng muốn về trường. Thảnh thơi ngồi ăn đĩa trái cây đặc biệt, nhấm nháp ly rư/ợu... rồi ngẫm nghĩ về nhân sinh. Trời còn sớm, sàn nhảy chưa lên nhạc nhưng quán đã khá đông. Nhắc mới nhớ, quen biết chị chủ quán này cũng là chuyện tình cờ. Tuần trước, chị ấy đến trường Nhất Trung đưa đồ cho em trai, vô tình gặp tôi đang trốn học. Tôi liền giúp chị ấy chút việc linh tinh. Thế là chị ấy nhét cho tôi danh thiếp, bảo có thời gian qua quán chị uống rư/ợu, còn hứa tự tay pha chế đặc biệt. Tôi lịch sự nhận lời, đành dĩ hòa vi quý thôi. Ngay từ đầu tôi đã thấy chị này ngầu lòi, sau khi nhận danh thiếp càng tin chị này hợp gu. Ai lại đi rủ bạn cùng trường của em trai đến bar uống rư/ợu cơ chứ! Nhưng rư/ợu chị ấy pha thực sự ngon, hi vọng lần sau gặp được. "Ồ, cậu trai xinh đẹp ngồi một mình à?" Một tóc xanh lè đột nhiên ghếch xuống cạnh tôi, ánh mắt đầy ý đồ lộ liễu. Tôi quen tay giương nụ cười xã giao: "Anh nhầm người rồi, tôi không phải gay." Tóc xanh vẫn không chịu buông tha, cố tình dịch sát lại: "Không sao, ngồi một mình chán lắm, anh qua đây tâm sự uống chút rư/ợu cùng em." Khóe miệng tôi vẫn cong vòng hoàn hảo: "Thế anh làm bài tập giúp tôi được không?" Tóc xanh: "...............?!" Tôi rút tập bài tập tiếng Anh cuối tuần: "Sợ anh không rành ngoại ngữ, tôi viết cái này." Tóc xanh: "Hả?" Tôi tiếp tục đưa tập Ngữ văn: "Anh viết môn này đi, chắc hiểu chữ Hán chứ?" Tóc xanh: ".................." "Ơ?" Thấy hắn không nhận, tôi lại móc túi, "Không thích Văn, vậy Toán nhé?" Tóc xanh đùng đùng đứng dậy: "Điên à mày! Ai lại đi làm bài tập ở đây chứ!" "Sao đi rồi? Tôi còn mấy môn khác nữa mà." Tự nghĩ cảnh làm bài tập trong bar, tôi phì cười. Liếc qua bài tiếng Anh, tôi khoanh đại vài câu trắc nghiệm... bỗng thấy cũng viết được. Tiếng Anh dễ thật, nửa tiếng xong ngay. Ừm, hơi hụt hẫng. Thưởng cho bản thân làm thêm môn nữa vậy!