Chương 5
"Trước đây cô ấy đã bao giờ giờ đánh cô chưa?"
Shada nhìn chủ nhân đang ngồi trên ghế và do dự. Cô vẫn cúi đầu, phân vân không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Quả thực, chủ nhân của cô không phải là công chúa nữa mà chính là bá tước kỳ lạ này. Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Anh thở dài khó khăn. “Cô ấy là một vị hôn thê nóng tính và khó chịu...”
Anh ấy dường như không phải đang an ủi cô mà là đang trút bầu tâm sự. Shada chớp chớp mắt. 'Ra là, ngài đã biết rằng vị hôn thê của ngài là một con lừa.'
Shada nghĩ đến bản thân mình. 'Chà, nếu ngài ấy không biết điều đó, ngài ấy sẽ trở thành một tên ngốc hoặc một kẻ bị ruồng bỏ — hoàn toàn cách ly khỏi xã hội.'
Thật khó để không có tin đồn khi công chúa là một người ưa bạo hành đến như vậy. Shada thường tự hỏi liệu công chúa xinh đẹp có mắc phải chứng bệnh tâm thần khiến cô ấy không thể kiểm soát cơn tức giận của mình không.
Rồi đột nhiên, Shada cảm thấy bỏng rát trên má. Nó rất đau, và ngay sau đó là một cảm giác mát lạnh. Shada bối rối vì chủ nhân của cô đang tự tay bôi thuốc cho cô.
“A, tôi sẽ tự làm…….”
Đôi mắt xanh và đôi mắt hồng gặp nhau. Bất giác, cô khẽ rên vì cảm giác nóng lạnh trên má mình, Bá tước nhanh chóng hạ bàn tay đang thoa thuốc cho cô xuống. 'Không sao đâu, tôi sẽ tự làm. Nếu ngài tiếp tục làm điều này, tôi sẽ chết vì đau tim mất. Tim tôi đã đập thình thịch từ nãy đến giờ.'
"Được rồi, cô Shada, hãy tiếp tục bôi thuốc đi."
Ngạc nhiên là Bá tước đã dừng lại mà không cần phải nói thêm một lời nào hoặc bất kỳ sự phô trương nào. Đến mức như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Shada cầm lấy thuốc mỡ mà Bá tước đưa cho cô một cách hờ hững, cô bôi nó lên gò má đau rát của mình. Cảm giác châm chích như lửa đốt khiến cô cau mày. Vì không có gương, Shada tập trung cao độ vào các giác quan và bôi thuốc mỡ, ngón chân cô muốn co quắp lại. Cô cảm thấy ánh mắt của Bá tước lại nhìn cô. 'Gì? Tại sao ngài lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy? Tôi có gì lạ lắm sao?'
Shada đã cố gắng hết sức để nghĩ về điều gì đó khác. Dù sao, các quý tộc dường như có cách suy nghĩ khác. Ngài ấy biết rõ rằng công chúa, vị hôn thê của mình rất độc ác và xấu xa một cách bất thường. Nếu Shada là ngài ấy, cô sẽ chạy ra ngoại ô ngay lập tức.
Đúng vậy, công chúa Julia là con một của Nhà vua - cô ấy có thể không có nhân cách nhưng cô ấy có quyền lực, chức tước, sự giàu có, khuôn mặt và dáng người. Shada có thể hiểu tại sao nhiều quý tộc lại muốn cưới cô ấy. Nếu họ kết hôn trong tương lai, bá tước sẽ được trao một vùng đất rộng lớn và tước hiệu Công tước, và nếu mọi việc suôn sẻ, ngài ấy thậm chí có thể kế vị ngai vàng.
Shada không biết nhiều về chính trị, nhưng cô biết rằng nếu Bá tước Kirchner từ chối Công chúa là không tốt. Khi Bá tước lần đầu tiên trở về sau chiến tranh và tham dự vũ hội, nhà vua không thể gây khó cho vị anh hùng của vương quốc ngay lập tức, nhưng ông đã kiên trì thúc đẩy buổi tiệc đó như một lễ đính hôn sự này. Tất nhiên, Công chúa Julia rất hài lòng vì cô ấy đã phải lòng Bá tước.
'Chờ đã, đó có phải là tình yêu đơn phương không? Dường như tình cảm chỉ có từ một phía. Bá tước có tình cảm gì với công chúa hay không?'
"Nhìn thật khủng khiếp."
Đột nhiên một lòng bàn tay lạnh giá quấn quanh cổ tay Shada. Bá tước đang mỉm cười trước sự ngạc nhiên của cô. Cô không biết gì nữa nhưng ngài ấy thật sự đẹp trai, đẹp đến mức khiến Shada hiểu được cảm giác của công chúa.
Ngài ấy có sức quyến rũ khó cưỡng lại. Đầy mê hoặc.
Cô nhìn trộm người đàn ông đang hạ lông mi và nhẹ nhàng tán thuốc mỡ vón cục một cách tỉ mỉ. Ngài ấy là một hiệp sĩ đẹp trai, có năng lực và có vinh dự được người dân toàn vương quốc ca ngợi - một vị bá tước trẻ tuổi và kiêu hãnh.
Cảm giác thế nào khi hứa hôn với một người đàn ông như thế này?
Một cảnh hiện ra trong đầu - Shada không bao giờ ghen tị cũng như ngưỡng mộ Công chúa ác độc, nhưng đột nhiên, trong một khoảnh khắc, cô ấy thay đổi vị trí của mình với công chúa. Cô bất giác mỉm cười.
Chà… Chúa ơi.
Không phải mình sẽ chết cười trước hình ảnh hài hước đó sao? Shada cố nín cười.
"Tại sao cô lại cười?"
"Dạ? Đó là… hức... "
Đôi mắt xanh lục choáng hết tầm nhìn của cô và gần đến mức cô bắt đầu nấc lên. Mũi của họ gần như chạm vào nhau. Đã quá gần. Hơi thở bá tước phả vào môi cô, và cổ cô bắt đầu đau nhói. Theo bản năng, cô lùi lại phía sau đến khi lưng chạm vào ghế. Mặc dù họ không có bất kỳ đụng chạm nào nhưng hơi thở của cô vẫn trở nên khó khăn.
Chỉ với một cái nhìn đơn giản, khoảng cách gần, tư thế và không gian thôi, Shada chưa bao giờ tưởng tượng rằng đầu óc mình lại trắng xóa như thế này. Một luồng không khí bí mật xa lạ từ từ liếm vào tai cô.
Ực. Cô khẽ nuốt nước bọt. Cơ mà tại sao âm thanh phát ra lại to thế này?
Bá tước nhận thấy sự bối rối của cô, anh mở miệng cười toe toét và từ từ lùi ra. Ngay cả khi bá tước đã đứng thẳng hoàn toàn, Shada vẫn bị choáng váng và cứng đơ tại chỗ. Cô không thể nhìn thấy biểu hiện của Bá tước khi cô ngây người nhìn lên. Bóng tối bao phủ khuôn mặt ngài ấy.
Bá tước cởi cúc cổ áo của mình. Bóc bóc, âm thanh của chiếc nút đen bong ra đang văng vẳng bên tai cô.
"Cô Shada. Bây giờ cô có thể rời đi."
"Dạ?"
Cô nói, nuốt nước bọt và dùng hết sức để đứng dậy. Cô cảm giác như mình đang bị dõi theo trên từng bước đi. Cô cúi đầu và bước ra cửa, cẩn thận để không phải nhìn lại.
“Hôm nay cô có thể nghỉ ngơi. Tự chăm sóc bản thân."
Khi Shada quay đầu lại, người đàn ông ấy đang dựa vào ghế sô pha và chống cằm nhìn cô. Cô không khỏi ngạc nhiên trước vẻ mặt bình thản và thờ ơ của anh ấy.
Có lẽ… Ngài ấy sẽ không đánh Shada chỉ vì một câu hỏi đâu nhỉ.
Cô tự thuyết phục bản thân. Và rồi cô liều mình hỏi.
"Tại sao ngài lại tốt với tôi như vậy?"
Shada cảm thấy đôi mắt xanh của Bá tước đang nhìn cô từ đầu đến chân. Đôi mắt của cô dán chặt vào đường viền của chiếc váy ren trắng tương phản với chiếc tạp dề màu đen của cô hầu gái. Đôi mắt hồng của cô thoáng lo lắng.
"Bởi vi ta muốn…"
Câu trả lời ngắn gọn nhưng bình thường và nửa vời. Anh bật cười trước vẻ mặt sững sờ của cô.
"Đó là bởi vì ta muốn vậy. Hãy về phòng và nghỉ ngơi đi."