Nàng Hầu Của Bá Tước Kirchner

Bam Orange
Cập nhật:

Chương 6

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã một tháng kể từ khi Shada đến dinh thự của Bá tước Kirchner. Trong suốt thời gian này, Shada đã làm việc vô cùng chăm chỉ. Cô lau, quét, thay ga trải giường và pha trà. Kỹ năng pha trà của cô ấy ở mức bình thường, nhưng Bá tước Kirchner không cầu kỳ về mặt đó và luôn uống trà do cô ấy pha.

 

Shada dần quen với cuộc sống yên tĩnh, ổn định này; tận tâm phục vụ Bá tước thật tốt. Đây là một nơi tuyệt vời để sống và làm việc như một người giúp việc mà không bị căng thẳng quá mức.

 

Không có nhiều việc, và những người hầu gái ở đây đều ít nói và nhút nhát. Thậm chí không dễ dàng gì để gặp nhau, và Shada cũng không có cơ hội đến gần họ. Điều này chủ yếu là do Bá tước không thích những người hầu lên tầng hai, và nhiệm vụ của Shada chủ yếu là ở tầng hai. Đó là nơi Bá tước ở và dành phần lớn thời gian của mình.

 

Trên tất cả, lợi ích lớn nhất đối với công việc của cô ấy chính là chủ nhân của cô ấy rất tốt bụng và hào phóng. Có những khoảnh khắc mà Shada cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, bị cuốn vào bầu không khí kỳ lạ ám muội nào đó với Bá tước, nhưng nếu được hỏi, cô ấy không thể xác định chính xác tại sao tim mình đập mạnh hay gò má cô ấy lại đỏ bừng. Có thể là do sự quan tâm của ngài ấy khiến cô cảm thấy quá ngọt ngào.

 

Trước đây, Shada chưa bao giờ gặp một người chủ nào tôn trọng cô như một người giúp việc đơn thuần cả. Trong hầu hết các trường hợp, ngài ấy luôn là người khoan dung và thông cảm. Nhưng có một điều ngài ấy ghét chính là người giúp việc của mình lặng lẽ rời khỏi phòng hoặc thay đổi người phụ trách.

 

Một ngày nọ, Shada cảm thấy mệt và quyết định nghỉ ngơi. Cô ấy đã nhờ Molly, một người giúp việc gần đó, đảm nhận nhiệm vụ của mình trong khi cô đi nằm nghỉ một xíu.

 

Khi Shada đang nghỉ ngơi thì đột nhiên có tiếng gọi lớn đến phòng cô. Cô bật dậy đi ra ngoài, túm lấy gấu váy mà chạy. Khi Shada chạy đến nơi và thở hổn hển, cô nhìn thấy Bá tước đang ngồi trong phòng với một tách trà lạnh ở phía trước. Ngài ấy từ từ mở rộng cánh tay của mình trong khi nhìn Shada thở dốc.

 

Shada gần như không thở được nhưng cô cố gắng hỏi một cách lịch sự.

 

"Chủ nhân, ngài gọi tôi?"

 

“…….”

 

"Chủ nhân?"

 

Shada ngạc nhiên hỏi lại một lần nữa. Sau một lúc, Bá tước lên tiếng.

 

“Cô có một đạo đức làm việc không tốt. Mới chưa đầy hai tháng mà cô đã vắng mặt rồi.”

 

"Dạ thưa sao ạ?"

 

"Lý do là gì?"

 

Rõ ràng cô đã nói với người quản gia rồi mà. Shada đáp lại với một chút co rúm người.

 

“Tôi cảm thấy không khỏe. Tôi xin lỗi, thưa chủ nhân.”

 

Bá tước nhướng mày như thể ngạc nhiên.

 

"Cô bị đau ở đâu sao?"

 

“Không, không đau lắm…….”

 

Shada ngậm miệng lại khi ngón tay trỏ của Bá tước kêu răng rắc trong khi cố gắng nói chuyện. Khi đến gần, anh nắm tay cô không chút do dự. Shada ngạc nhiên. Chủ nhân của cô không hề e ngại khi chạm vào cô ấy. Không tỏ vẻ ghê rợn, bẩn thỉu hay chế giễu, mà thoạt nhìn hành động ấy trông rất đơn giản và bình thường. Giống như hai người bình đẳng và thuần túy.

 

Cô không thể đối mặt với Bá tước và cảm thấy hơi ấm trên trán, cô né tránh ánh mắt của anh. Bá tước đo nhiệt độ của cô và nói một cách bình tĩnh.

 

"Cô có đau đầu không?"

 

"Một chút ạ."

 

Và Shada ngạc nhiên về chính mình khi cô ngày càng trở nên trung thực và thẳng thắn hơn mức cần thiết. Bá tước thoải mái và bình tĩnh một cách kỳ lạ; có lẽ không quan trọng cô ấy trả lời như thế nào. Tuy nhiên, cô sẽ tự nhiên cảm thấy ngại nếu Bá tước ôm cô và không nói gì.

 

'Trái tim mình sắp hỏng mất rồi.'

 

“Chủ.. chủ nhân?"

 

"Ở yên đó."

 

Theo mệnh lệnh nhẹ nhàng của anh, mắt Shada đảo qua đảo lại bối rối trong khi cố định tầm nhìn của mình xuống đất. Nhưng khi Bá tước kéo cô đi đến giường, trái tim của Shada lại đập mạnh như cá trong nồi nước sôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ loại suy nghĩ chạy qua đầu cô. Shada choáng váng, và khi Bá tước đặt cô lên giường như một quý ông hoàn hảo, cô khẽ chớp chớp mắt khi thấy Bá tước đắp chăn cho cô.

 

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

 

Bỏ mặc cô trước sự bối rối ngượng ngùng của mình, Bá tước thản nhiên rút đồng hồ bỏ túi từ chiếc áo vest vừa vặn và kiểm tra thời gian.

 

“Đầu tiên, hãy nghỉ ngơi một chút. Cô đã uống thuốc chưa?"

 

“Vâng, vào buổi sáng. Xin lỗi, thưa chủ nhân. Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng thế này là quá nhiều — ”

 

"Ta nghĩ ta đã nói điều đó trước đây."

 

Ánh mắt Bá tước như cắt đứt lời cô và hướng đến chiếc gáy trắng rồi xuống khuôn ngực hơi đẫm mồ hôi của cô. Anh điều chỉnh chăn bông trên ngực và chân cô.

 

Đầu ngón tay anh xoa lên làn da ở đôi chân hơi lộ ra của cô như thể tình cờ.

 

Bá tước tiếp tục bằng một giọng trầm.