Chương 3
Bệ/nh viện tư cách đó hai cây số.
Tôi đứng trong bóng tối hành lang, lặng lẽ nhìn về hướng phòng bệ/nh.
Cô gái nằm trong đó tên Cố Tự Nhu.
Nếu không phải để bảo vệ cô ta, Giang Yến đã không bị hung thủ đi/ên cuồ/ng đ/âm bảy nhát d/ao.
Lúc này, Cố Tự Nhu đang khóc lóc trước một đám phóng viên:
"A Trạch thực sự không cố ý, bọn em chỉ đùa giỡn thôi."
"Chính viên cảnh sát đó quá đáng, bề ngoài đến can ngăn nhưng thực chất sờ mó cơ thể em."
"A Trạch bảo dừng lại, anh ta còn trắng trợn hơn nên A Trạch mới... Xin lỗi, thật sự xin lỗi, A Trạch không muốn làm hại ai cả, anh ấy chỉ yêu em quá thôi."
Lời khai của Cố Tự Nhu nhanh chóng được nhiều "nhân chứng" x/á/c nhận:
"Viên cảnh đó đúng là đã nhân cơ hội nắm tay cô bé, còn sờ cả ng/ực người ta."
"Lúc ấy chúng tôi sốc lắm, ai ngờ cảnh sát lại làm ra chuyện này."
"Đánh nhau chắc cũng là cảnh sát kia đ/á/nh người ta trước, bên kia bức xúc quá mới rút d/ao, tôi thấy rõ mồn một, không sai được." Vốn dĩ mọi người còn nửa tin nửa ngờ với lời cô ta nói, bây giờ có nhân chứng, mọi chuyện trở nên đáng tin rồi.
Mà trùng hợp là lúc xảy ra chuyện, camera giám sát còn bị hỏng.
Trong lúc nhất thời dư luận bùng lên:
"Sao camera hỏng đúng lúc thế?"
"Tôi thấy là cảnh sát không dám đưa ra thì có."
"Nội bộ các người lại có loại cặn bã như vậy, mấy người cũng cảm thấy mất mặt đúng không?"
Tôi tắt điện thoại, nằm vật ra giường.
Trước mắt hiện lại hình ảnh Giang Yến sửa nguyện vọng vào trường cảnh sát năm nào. Dưới nắng, chàng trai áo trắng nghiêm túc nói với tôi:
"Tình Tình, trong đời em, công lý luôn vắng mặt."
"Nên anh muốn... thử trở thành công lý đó."
Anh đúng là đồ ngốc!
Suốt ngày cố gắng biến con đi/ên như tôi thành người bình thường hạnh phúc.
"Bây giờ nhìn lại may là anh không thành công." Tôi cười nói với Giang Yến trong ảnh.
Cởi bỏ áo bệ/nh nhân ném vào thùng rác, tôi bước ra khỏi phòng bệ/nh.
Bên ngoài là màn đêm bao trùm.
Hay lắm.
Họ dập tắt thứ ánh sáng duy nhất của tôi.
Nhưng không biết rằng bóng tối mới là sân chơi của tôi.