Chương 5

Bí ngô
Cập nhật:
"Kiều Vũ Sơ, y tá sáu năm kinh nghiệm tại Trung tâm T/âm th/ần Nam Thành." Tôi đứng trước mặt Lục Trạch với thân phận này. Nhờ báo cáo t/âm th/ần kia, anh ta đã thoát khỏi trách nhiệm hình sự. Cái giá phải trả là vài tháng sống trong viện t/âm th/ần để tránh đầu ngọn gió. Vừa mới gặp tôi, Lục Trạch đã cười: "Món đồ chơi mới xinh đẹp quá, tôi thích." Trước tôi, Lục Trạch đã hành hạ hơn chục điều dưỡng. Một người trong số đó được phát hiện trong biển m/áu, giờ vẫn còn đang nằm phòng hồi sức. Vì vậy dù lương cao ngất nhưng chẳng ai dám phục vụ tên cuồ/ng b/ạo l/ực này nữa. Nhưng tôi thì khác. Tôi khẽ nói: "Tôi tới không phải để làm đồ chơi đâu." Chưa dứt lời, chiếc ly thủy tinh đ/ập thẳng vào trán tôi. Mảnh vỡ văng tung tóe, m/áu ứa ra từ vết thương. Lục Trạch dựa vào giường cười híp mắt nhìn tôi. Anh ta đang chờ đợi phản ứng của tôi. Những điều dưỡng trước hoặc là la hét, hoặc là sụp đổ, hoặc là phẫn nộ. Nhưng tôi thì không, tôi chỉ đưa lưỡi liếm vệt m/áu trên môi. Lục Trạch ngừng cười. Thế giới của anh ta từng toàn là cừu non. Mà hôm nay, con sói hoang cuối cùng cũng gặp phải đồng loại. Chắc hẳn là một trải nghiệm mới lạ lắm nhỉ? Tôi bước từng bước tới gần, ngồi xuống chăm chú nhìn vào mắt anh ta. "Anh thích nhìn người khác đ/au đớn lắm nhỉ?" Tôi nhẹ giọng hỏi. Đó là cơ chế tâm lý của kẻ cuồ/ng b/ạo l/ực, bọn chúng hưởng lạc cực khoái khi nhìn nỗi đ/au của người khác. "Tiếc thật, tôi không có cảm giác đ/au, hành hạ tôi vô ích thôi." "Không có cảm giác đ/au?" Lục Trạch thấp giọng hỏi. "Không tin sao?" Tôi nhặt chiếc gạt tàn thủy tinh đặt vào tay anh ta: "Không tin có thể thử lại lần nữa." Trong viện t/âm th/ần vốn cấm đồ thủy tinh nhưng con trai đ/ộc nhất chủ tịch Tập đoàn Thịnh Minh như Lục Trạch đương nhiên có thể đứng trên mọi quy tắc. Anh ta cầm gạt tàn, ánh mắt dò xét tôi. Đôi mắt tôi bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Một người không thể cảm nhận được cảm giác thành tựu từ việc đ/ập vào nước, chuyện này khiến anh ta cảm thấy chán ngắt. Không sao cả. Tôi có thể giúp anh ta tìm thấy thú vui. Nhìn vào ánh mắt Lục Trạch, tôi mở miệng nói: "Dù tôi không biết đ/au, nhưng nếu muốn thấy đ/au đớn thì tôi vẫn có cách." Đôi mắt tôi không bình thường. Người thường sẽ sợ hãi. Kẻ đi/ên sẽ bị hút vào. Nhìn xem, Lục Trạch đã mắc bẫy rồi. Nhìn vào mắt tôi, Lục Trạch vô thức hỏi: "Cách nào?" "Nhìn vào kia đi." Tôi chỉ tấm gương trước mặt. Khoảnh khắc anh ta quay đầu, tôi nắm ch/ặt tay anh ta. Sau đó tôi dùng chiếc gạt tàn đ/ập mạnh vào trán Lục Trạch.