Chương 10
Tôi không cho Hứa Trạch Miện ở lại.
Không cần tôi nhắn nhủ, Tôn Song Song đã bị s/a th/ải, rất khó tìm được việc làm.
Cô ta cố gắng tới chỗ Hứa Trạch Miện gây chuyện, nhưng tiếc là cô ta đâu có cùng đẳng cấp.
Chẳng mấy chốc đã không dám hó hé nữa.
Giờ đây, Hứa Trạch Miện chỉ h/ận không thể nâng tôi lên tận trời cao, tốt đến mức trông thật giả dối và không chân thật.
Có lẽ là anh ta đang bù đắp cho tôi, bù đắp cho cảm giác t/ội l/ỗi trong lòng.
“Vợ ơi, hôm nào chúng ta đi đăng ký kết hôn trước được không? Còn đám cưới thì em muốn tổ chức lúc nào cũng được.” Hứa Trạch Miện hơi dè dặt nắm tay tôi.
Tôi cúi đầu không đồng ý: “Tạm thời em chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Ngẫm lại đi Hứa Trạch Miện, anh cũng biết là bây giờ em khó lòng tin tưởng anh mà.”
Anh hơi siết ch/ặt tay, giọng có chút khàn: “Ừ.”
Hứa Trạch Miện đưa tôi đến tận cửa nhà, ôm tôi vào lòng không cho tôi đi: “Mai anh phải đi công tác một tuần ở Hàng Châu.”
Giọng điệu của anh đầy miễn cưỡng và nhớ nhung.
Tôi hơi thấ/t th/ần bởi cảm giác hoang đường này.
Khi đôi môi mỏng của Hứa Trạch Miện sáp lại ngày càng gần, tôi chợt đẩy anh ra: “Em đợi anh về.”
“Hạ Miên, anh cũng đợi em.” Đợi em tha thứ cho anh, chấp nhận anh.
Anh không nói ra những lời này.
Tôi nhìn bóng dáng có phần chán nản của anh, vô thức cong môi.