Chương 11

Chu Nhiên vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm và phủ khăn lông trên đầu: “Đã hai tháng rồi, em con m* nó định kim ốc tàng kiều* tôi đến bao giờ hả?” (*)金屋藏娇: kim ốc tàng kiều, nhà vàng giấu người đẹp. Như một con mèo nổi kh/ùng. Tôi nhịn không được bật cười. Rồi bị hắn bế lên đặt trên quầy bar. Hắn trao tôi nụ hôn cực kỳ nóng bỏng: “Cũng chỉ có em m* nó mới dám để tôi chịu thiệt thòi thế này thôi.” Tôi ôm cổ hắn nhiệt tình đáp lại, không muốn nghĩ đến mấy lời m/ập mờ như thật mà lại là giả của hắn. Có lẽ vì Hứa Trạch Miện đi công tác rồi nên tâm trạng tôi rất tốt, hiếm lắm mới trêu chọc Chu Nhiên. Hắn bị tôi giày vò đến phát khóc. Đừng thấy hắn ph/óng đ/ãng không chịu bị gò bó thế mà lầm. Hắn đẹp đến mức trông có hơi nữ tính, khi khóc thì đôi mắt càng đỏ ửng hơn, khiến người ta nhìn mà thấy thương. Huống chi hắn còn có thể vừa khóc vừa vă/ng tụ/c. Đỉnh đấy. Chu Nhiên đúng là bạn giường tuyệt vời. Dù Chu Nhiên biết rõ là Hứa Trạch Miện sẽ về sớm để gặp tôi sau chuyến công tác. Nhưng hắn vẫn không chịu rời đi. Hắn hết chịu đựng nổi rồi. “Em còn định lãng phí bao nhiêu thời gian với nó nữa, định phim giả tình thật đấy à, vậy em nên nói sớm một chút, lãng phí biết bao thời gian của anh đây.” Chu Nhiên nổi kh/ùng. Tôi còn chưa dỗ hắn được hai câu. Có người gõ cửa. Chu Nhiên thấy tôi không phản ứng, tùy tiện mặc quần vào rồi đi mở cửa. Tôi thong thả mặc váy và thoa son ở trong phòng. Tôi vừa đóng nắp son thì Hứa Trạch Miện xông vào. “Vợ ơi…” Giọng Hứa Trạch Miện hơi khẽ, anh nhìn tôi với ánh mắt hơi van xin. Dường như chỉ cần tôi lừ/a anh, anh có thể giả ng/u. Tôi nở nụ cười: “Anh ấy chỉ đến tìm em có việc, giữa bọn em không có gì đâu.” Hứa Trạch Miện ngh/ẹt th/ở trong giây lát, hoàn toàn không để ý đến chiếc giường cực kỳ bừa bộn và áo sơ mi của Chu Nhiên nằm trên sàn nhà. “Anh biết, anh tin em.” Giọng Hứa Trạch Miện nghẹn ngào. Chu Nhiên nghiêng người tựa vào khung cửa, hắn cười khẩy. Bầu không khí yên bình lập tức thay đổi. Hứa Trạch Miện cúi đầu, giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Sao lại phải như vậy hả Hạ Miên?” “Hứa Trạch Miện, chúng ta quen nhau mười một năm, chẳng lẽ anh còn chưa rõ em là người thế nào sao? Em không phải cô bé dịu dàng ngây thơ, mà là một người phụ nữ x/ấu xa hẹp hòi th/ù v/ặt.” Nghe tôi nói vậy, anh gượng cười: “Phiền em phải bỏ công rồi.” Lần này anh không đ/ánh nhau với Chu Nhiên mà đẩy hắn ra và rời đi, không muốn nhìn lại. Cuối cùng cũng kết thúc. Thời khắc này đã đến, nhưng tôi chẳng thấy hạnh phúc, tùy ý hay nhẹ nhõm như tôi tưởng. Tôi ngây người ngồi trước bàn trang điểm, không rõ sao lại vậy. “Em hối h/ận à?” Giọng Chu Nhiên khàn khàn. “Không, chỉ là vì sao em dường như chẳng thể buông bỏ, sao em không cảm thấy vui nhỉ? Tôi trầm tư suy nghĩ, không nhìn hắn. Chu Nhiên nở nụ cười, trông khá thoải mái: “Quen mới có mấy anh nó vậy.” “Vậy sao? Thế để em quen thêm vài anh nữa.” “Chim c/út x/éo.” Chu Nhiên tiến lại gần, sắc mặt âm trầm, “Ý ông đây là em không hiểu tình yêu, em là đứa con nít hư. Mấy chuyện thế này chẳng phải người ta đ/ánh em một cái thì em đ/ánh trả lại là xong à.” “Đúng là em vẫn cảm thấy nên đ/ánh trả. Chẳng có lý gì lại để người ta t/át mình cả.” “Ừ, đúng rồi đó.” Môi Chu Nhiên từ từ sáp lại gần. Tôi né ra. Tôi không có tâm trạng, chẳng có xíu tâm trạng nào cả: “Anh về đi.” “Sắp một giờ rồi đấy.” “Ừ em biết, anh về đi, con trai cũng không thể qua đêm ở bên ngoài.” Cửa bị đóng mạnh. Thế giới của tôi lại yên tĩnh. Trái tim cũng trống rỗng. Giống như cuối cùng cũng buông bỏ được nỗi á/m ả/nh ấy, nhưng rồi lại mất đi phương hướng.