Chương 14: Châu Ngũ

卫雨
Cập nhật:
Sau đó tôi sống cuộc sống đầu đường xó chợ. Tôi không có hộ khẩu, không có thân phận, kỹ năng duy nhất là phân x/á/c. Mới đầu khi kiểm tra căn cước công dân còn chưa nghiêm, tôi có thể ki/ếm ít tiền làm thuê. Sau này kiểm tra nghiêm ngặt, tôi bắt đầu ăn tr/ộm ki/ếm sống. Hôm đó tôi đói lắm, qua cửa sổ tôi nhìn thấy trong nhà bếp của một gia đình có bánh bao. Tôi quyết định đi tr/ộm hai bánh bao để ăn. Tôi từ ban công lẻn vào gia đình đó qua cửa sổ. Nhưng tôi vừa cầm được bánh bao thì nghe thấy tiếng cửa. Chủ nhà đã về rồi. Giây phút đó tôi nghĩ, tôi toi rồi. Con cá lọt lưới duy nhất trong đại án 418, hôm nay bị bắt chỉ vì đột nhập nhà để tr/ộm bánh bao. Nhưng người đi vào không có hét lớn “bắt tr/ộm”. Ngược lại, bà ấy mừng rỡ nói: “Tiểu Ngư về rồi à, sao nào, bánh bao bà ngoại làm ngon lắm đúng không?” ... Chủ ngôi nhà này là một bà lão đã lớn tuổi. Đục thủy tinh thể, không nhìn rõ gì. Thần trí cũng không quá minh mẫn, có lẽ có bệ/nh đãng trí tuổi già. Bà ấy đã coi đứa đột nhập tr/ộm đồ thành cháu gái của bà ấy, Tiết Tiểu Ngư. Tôi ứng phó một lúc rồi định đi. Bà lão rất thất vọng: “Nhanh vậy đã đi à, bà đã m/ua hồi hương rồi, ngày mai gói bánh sủi cảo thì là cho cháu ăn.” Tôi thật sự không hề thích ăn thì là. Nhưng tôi nhìn khuôn mặt đáng thương của bà lão, m/a xui q/uỷ khiến nói: “Vậy ngày mai cháu tới ăn.” Cứ vậy, ngày hôm sau tôi đã đi vào bằng cửa chính, cùng bà lão ăn sủi cảo. Thật ra tay nghề nấu nướng của bà lão cực kỳ kém. Bà ấy không nhìn thấy, đầu óc cũng không minh mẫn, bánh bao hôm qua tôi ăn còn chưa hấp chín. Cuối cùng sủi cảo cũng là do tôi gói. Tôi chưa từng gói, 10 cái thì có 6 cái luộc đều vỡ. Nhưng bà lão ăn rất hạnh phúc. Bà ấy nói: “Tiểu Ngư hiếu thuận nhất.” Tôi đột nhiên rất tức gi/ận. Tiết Tiểu Ngư này để bà ngoại vừa già vừa m/ù của mình sống một mình ở đây, rốt cuộc cô ấy hiếu thuận chỗ nào chứ? Thế nhưng bà lão đã xem tôi là Tiết Tiểu Ngư hoàn toàn. Mỗi ngày nghe thấy tiếng động từ tôi, bà ấy sẽ vui hớn hở. Mỗi ngày tôi đều nói với mình đây là lần cuối cùng. Nhưng đến cùng vẫn không nhịn được. Tôi nói với mình rằng, bà lão cần tôi. Nhưng thật ra tôi biết, là tôi cần bà lão. Hóa ra có người đợi mình về nhà là cảm giác thế này. Tôi bắt đầu hâm m/ộ Tiết Tiểu Ngư. Sau này, bà lão đến bệ/nh viện cộng đồng lấy th/uốc, tôi đi cùng bà ấy. Bác sĩ thấy bà lão gọi tôi là Tiểu Ngư, cũng gạt bà. Nhưng sau lưng, ông ấy âm thầm hỏi tôi: “Cháu là tình nguyện viên à?” Xem ra ông ấy quen Tiết Tiểu Ngư. Tôi qua loa gật đầu, m/ập mờ nói: “Bà lão coi cháu thành cháu gái của mình, cháu cũng không còn cách nào cả.” Nói rồi, tôi hỏi: “Bác quen Tiết Tiểu Ngư ạ? Khi nào cô ấy về nhà ạ?” Bác sĩ im lặng chốc lát. “Tiểu Tiểu Ngư sẽ không quay về nữa.” “Cô ấy ch*t rồi.”