Chương 15: Châu Ngũ
Tiết Tiểu Ngư ch*t trong tay một người đàn ông tên là Hạ Kỳ.
Sau khi cô ấy ch*t, tôi thay thế cô ấy bầu bạn với bà ngoại cô ấy chặng đường cuối cùng.
Có một ngày, bà ngoại dẫn tôi bái tượng Bồ T/át trong nhà.
Bà ấy nói, xin Bồ T/át phù hộ đứa trẻ này bình an suôn sẻ.
Tôi bất ngờ nhận ra, khoảnh khắc đó, bà ấy không gọi tôi là Tiểu Ngư.
Bà ngoại vẫn luôn có khi hồ đồ có khi tỉnh táo.
Có lẽ trong giây phút tỉnh táo nào đó, bà ấy đã nhận ra tôi không phải Tiểu Ngư.
Nhưng bà ấy không vạch trần tôi.
Bái xong Bồ T/át, đêm đó tôi đã ngủ rất ngon.
Trong mười mấy năm dài đằng đẵng của quá khứ, giấc ngủ của tôi luôn tương đối lộn xộn, tôi sẽ mơ thấy bố nuôi, mơ thấy những th* th/ể không hoàn chỉnh, sau đó sẽ gi/ật mình tỉnh giấc trong đêm, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.
Nhưng đêm đó, tôi đã ngủ một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Tôi đã mơ một giấc mơ dài, kết cục trong mơ có một viên đạn b/ắn trúng mi tâm của tôi.
Nhưng tôi không sợ hãi, chỉ cảm thấy an yên.
Khi tôi tỉnh lại, bà ngoại đã đi rồi.
Bà ấy ra đi trong giấc ngủ, khi rời đi miệng còn vương nụ cười an nhiên.
Tôi sắp xếp hậu sự của bà ấy, sau đó đến thành phố nơi Tiết Tiểu Ngư ở.
Tôi đã ăn rất nhiều bữa cơm của bà ngoại, rất nhiều giây phút tôi đều sẽ ảo tưởng, cho rằng bản thân là Tiết Tiểu Ngư thật.
Nhưng Tiết Tiểu Ngư đã ch*t rồi.
Tôi muốn làm chút gì đó cho cô ấy.
Tôi không có kỹ năng nào khác, việc làm được tốt chỉ có nghề cũ của tôi.
Gi*t người phân x/á/c.
Mà Tiết Tiểu Ngư vừa hay có kẻ th/ù.
Duyên phận hoàn mỹ biết bao.
...
Tôi không ngờ được tôi sẽ gặp lại Nguyệt Nguyệt.
Thực sự trong mười mấy năm qua, cô ấy vẫn luôn tìm tôi.
Cô ấy đã trưởng thành, tôi cũng vậy.
Nhưng không biết vì sao, khi chúng tôi nhìn nhau, thời gian sẽ đột nhiên bị kéo trở lại căn gác xép ngập tràn ráng chiều như m/áu kia.
Đêm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ giống như hồi nhỏ.
Tôi nói với Nguyệt Nguyệt, cậu không nên tới tìm tớ, bởi vì tớ sắp đi gi*t người rồi.
Nguyệt Nguyệt nói, cậu muốn làm gì, tớ đều sẽ giúp cậu.
“Châu Ngũ, tớ từng nói, cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”