Chương 3

卫雨
Cập nhật:
Tôi sững sờ. Qua mấy giây, tôi mới ý thức được Âu Dương đang làm gì. Tôi bịt ch/ặt miệng, cố gắng kiềm chế tiếng hét trong cổ họng. Đầu Hạ Kỳ rơi xuống khỏi cổ. Mặt anh ta đang hướng thẳng về phía tủ quần áo, mí mắt không biết vì sao lại trừng mở, đôi mắt vẩn đục rời rạc đối diện với tôi ở trong tủ quần áo. Âu Dương bắt đầu phân x/á/c. Động tác của cô ta rất thành thạo, đầu tiên là dỡ cơ thể hoàn chỉnh thành những miếng lớn, sau đó chia những miếng lớn thành những miếng nhỏ. Sau đó cô ta đi đến phòng bếp. Ở trong phòng bếp vừa rồi Hạ Kỳ từng dẫn tôi thưởng thức rư/ợu vang, Âu Dương bắc một cái nồi lớn. Không cần nói tôi cũng biết cô ta muốn làm gì. Mẻ thịt đầu tiên rất nhanh đã được cho vào bắt đầu đun. Trong dạ dày tôi cuộn trào từng trận dịch vị, cơn buồn nôn kịch liệt và nỗi sợ hãi đan xen với nhau, đại n/ão của tôi dường như không thể suy nghĩ được nữa. Tôi nên làm gì? Báo cảnh sát, đúng, phải báo cảnh sát. Tôi lấy điện thoại ra, sau đó tuyệt vọng phát hiện nó đã hết pin. Tôi nhìn ra bên ngoài qua khe hở của tủ quần áo. Tôi nhìn thấy điện thoại của Hạ Kỳ, nói rơi vào trong khe của sô pha. Tôi có thể lấy điện thoại của Hạ Kỳ để báo cảnh sát! Tôi muốn đứng dậy, nhưng không biết đôi chân đã mềm nhũn từ lúc nào khiến tôi lảo đảo dữ dội. Đầu đ/ập vào cánh cửa của tủ quần áo, phát ra một tiếng cốc vang dội. Tiếng băm thịt trong phòng bếp lập tức dừng lại. ... Tôi nhớ đến tin nhắn kia, tin nhắn đó viết “Người thứ ba sẽ ch*t vào đêm nay”. Khi nhận được nó, tôi còn nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa mà thôi. Bây giờ xem ra, đó giống như lời cảnh cáo cuối cùng. Giờ này phút này, tất cả hối h/ận đều đã không còn chỗ dùng nữa, Âu Dương đã đi vào phòng ngủ, trong tay cô ta là một con d/ao ch/ặt xươ/ng sắc bén. Cô ta bước từng bước đến tủ quần áo. Tôi bắt đầu r/un r/ẩy, cắn ch/ặt răng, không thể để phát ra tiếng động. Một tiếng két vang lên. Âu Dương đã kéo cánh cửa của tủ quần áo ra.