Chương 12
12.
Giang Ngọc Nhiên buông tay khỏi cổ tôi, quay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Rõ ràng chúng tôi đã từng rất thân thiết.
Nhưng thực sự giữa chúng tôi vẫn luôn có một khoảng cách vô hình.
Tôi không thể vượt qua được khoảng cách ấy và anh ấy cũng vậy.
Tôi đã cố hết sức để có thể ở cạnh anh ấy chứ không hề muốn mọi chuyện diễn ra như thế này.
Tôi cảm giác được giọng của mình cứng đờ: “Vậy anh sẽ làm gì để tha thứ cho em ?”
Anh ấy dừng lại và im lặng một lúc lâu, cho đến khi xe ngừng di chuyển.
Cuối cùng anh ấy ném cho tôi một chiếc d/ao.
“Xoá hình xăm đó đi, tôi nhìn mà thấy gh/ê t/ởm.”
Anh ấy nhàn nhạt nhìn tôi.
Hình xăm đó là một chú chó con đang ngậm một bông hoa nhài chớm nở.
Tôi xăm nó trên ng/ực, nơi gần nhất với trái tim của mình.
Khi tôi cúi đầu xuống, tôi có thể thấy được hình xăm ấy.
Tôi cầm d/ao trong tay, nắm ch/ặt vào cán d/ao nhưng lại không thể cử động được.
Giang Ngọc Nhiên nắm tay tôi không chút do dự.
Mũi d/ao trườn dọc làn da tôi.
M/áu thịt rá/ch ra, chú chó con và bông hoa nhài bị tách ra.
Tôi bật khóc.
Nước m/áu rơi trên hình xăm, m/áu loang ra như những bông hoa đang nở rộ.
Thực sự, những năm gần đây tôi rất ít khi khóc.
Dù bạn có khóc cũng chỉ thể hiện sự yếu đuối, sự phục tùng và c/ầu x/in sự thương hại của người ta mà thôi.
Tôi không khóc để có thể sống thoải mái hơn một chút.
Nhưng lần này, nước mắt lại không thể kìm được, cứ trào ra dữ dội.
Anh ấy hỏi tôi:
“Tại sao cô lại khóc ? Cô cảm thấy rất đ/au đúng không ?”
“Đây là những gì mà tôi đã phải trải qua. Đây là cuộc sống của tôi sau cái ngày mà cô rời đi đấy.”
Giang Ngọc Nhiên đã được cha tôi chỉ dạy, cho dù không có thứ gì, anh ấy cũng có thể sống tốt ở cái nơi ăn thịt người như phía bắc Miến Điện này, thậm chí còn rất có danh tiếng.
Không còn ai có thể hạ bệ anh ấy được nữa.
Tôi im lặng không nói gì, chỉ dùng d/ao cứa hết nhát này đến nhát khác.
M/áu cứ tuôn ra mãi.
Hình xăm này tôi đã nhờ Giang Ngọc Nhiên lén đưa đi xăm trong một dịp sinh nhật của mình.
Lúc đó anh ấy thực sự rất yêu tôi.
Dù biết sẽ bị ph/ạt nếu làm vậy nhưng anh vẫn thuận theo sự ngông cuồ/ng của tôi.
Đã từng có một hình xăm như vậy ở cùng một vị trí trên ng/ực anh ấy.
Nhưng nó đã biến mất vào bảy năm trước.
Anh ấy đã tự tay xoá bỏ nó trước mặt tôi.
Điều đó phải đ/au đớn biết bao nhiêu.
Lúc đó tôi thậm chí không dám quay đầu nhìn lại anh ấy.
Tôi sợ tôi sẽ lại mềm lòng.
Anh ấy hẳn đã rất đ/au đớn.
Anh ấy chưa bao giờ có ý định muốn gi*t tôi, anh ấy chỉ muốn tôi nếm trải đ/au khổ mà anh ấy đã phải trải qua.
Giống như anh mong muốn.
Mũi d/ao từng nhát cứa vào da thịt khiến tôi đ/au đớn.
“Dừng lại !”
Giang Ngọc Nhiên giống như một con sư tử gi/ận dữ, khuôn mặt tàn khốc.
“Mau gọi bác sĩ Lý !”
Anh bế theo tôi lao ra khỏi xe, suốt đường đi anh cứ luôn hỏi tôi:
“Tại sao em lại trở thành như vậy ! Tại sao ?”
Tôi cũng không biết.
Thực ra tôi cũng muốn hỏi anh ấy tại sao anh lại thành ra như vậy.
Tôi gần như không thể nhận ra chính mình nữa.