Chương 11

11. “Cô nhìn đủ chưa.” Giang Ngọc Nhiên nghiêng mặt sang nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự h/ận th/ù. Tôi mấp máy môi, lời muốn nói như nghẹn trong cổ họng. “Mỗi lần nhìn vào bàn tay này, tôi lại nghĩ đến cô.” “Tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân tha thứ cho cô, cô chỉ là quá s/ợ đ/au đ/ớn nên mới chọn cách sống ít đ/au kh/ổ hơn mà thôi.” Làm sao tôi có thể nói với anh ấy rằng tôi thực sự không hề ổn. Tôi luôn tiếc nuối và hối h/ận tại sao mình lại không hề ch/ết trong đêm tuyết ấy cho xong. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, cảnh vật xung quanh cũng dần thay đổi. Tôi không biết việc mình đang làm đúng hay sai. Nhiều khi tôi cảm thấy mình không thể vượt qua được. Nhưng đến bây giờ nhìn lại, những khoảnh khắc đen tối và khó khăn đó dường như chỉ là thứ gì đó trừu tượng đang khắc ghi lại quá khứ đầy tăm tối của tôi mà thôi. Thực ra việc còn sống cũng không đến nỗi tệ. Ít ra tôi đã gặp lại được anh ấy. Giang Ngọc Nhiên châm một điếu th/uốc. Giữa làn khói mờ mịt, tôi biết rất rõ mình phải nói gì để đáp lại sự nhân nhượng của anh ấy. Nhưng có những lời vừa đến miệng nhưng lại không thể nói ra. Tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ không tin những lời đó. Cún con của tôi, sau khi bị tôi vứt bỏ, sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa. “Thịnh Mặc, tại sao cô còn sống ? Cô nên ch/ết mới đúng.” Tôi mở miệng nói: “Đúng, tôi đáng phải ch/ết.” Tôi không biết tại sao câu nói này lại khiến anh t/ức gi/ận. Bàn tay lạnh lẽo b/óp c/ổ tôi. Vẻ mặt anh tràn đầy gi/ận giữ, lông mày nhíu ch/ặt lại. “Thịnh Mặc, sao cô lại đối xử tệ với bản thân như vậy?” Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào anh kể từ khi chúng tôi gặp lại. Tôi cố phát ra tiếng: “ Tôi không hề có quyền lựa chọn.” Anh ấy h/ận tôi. Nếu tôi sống tốt, anh ấy sẽ h/ận tôi vì đã bỏ rơi anh, h/ận tôi ham sống sợ ch/ết. Nhưng tôi đang làm điều ngược lại. Sống một cuộc sống tồi tệ sẽ khiến anh cảm thấy nh/ục nh/ã… Thực ra, anh ấy đã phải lòng một người tồi tệ như tôi. Anh ấy thực sự coi tôi là ánh trăng sáng và muốn dành cả phần đời còn lại bên tôi. Bàn tay lạnh toát hơi buông lỏng. “Cô làm vậy, không hề có ai ép buộc cô cả.” Tôi không hề phản bác mà chỉ hỏi ngược lại anh ấy: “Anh có biết tại sao em lại đến nơi này không ?” Giang Ngọc Nhiên không hề trả lời. Điếu th/uốc trên tay anh rơi xuống và tắt ngúm đi bởi tay của anh đang r/un r/ẩy. Thực ra anh đã biết câu trả lời. Tôi nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi đã gi/ết Vương Lập.” Đó là lần đầu tiên tôi gi/ết người, cảm giác ấm áp, tanh tưởi của dòng m/áu tôi vẫn không thể quên. Chỉ cần nhắm mắt lại, cảm giác ấy lại trào lên. Bởi vì tôi đã gi/ết người nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tr/ốn đến nơi hỗn tạp này. Giang Ngọc Nhiên cười lạnh: “Đó là do cô tự lựa chọn, không thể trách ai được.” Tôi mấp máy môi, những lời giải thích của tôi có vẻ nhạt nhoà. Bảy năm h/ận th/ù có lẽ đã trở thành thói quen. Nói buông bỏ thì dễ nhưng lại rất khó thực hiện được.