Chương 10
10.
Tôi ngồi yên lặng trong xe đợi Giang Ngọc Nhiên.
Tiếng la hét vang lên từ con hẻm nhỏ.
Âm thanh của những cú đ/á/nh nghe thực sự nặng nề.
Gã đầu trọc và tên quản lý sò/ng b/ạc đang khóc lóc c/ầu x/in sự tha thứ với khuôn mặt sưng vù.
Tôi kéo ch/ặt áo khoác, vết thương hôm qua lại bắt đầu đ/au nhức.
Cha tôi trước đây vẫn luôn nói, Giang Ngọc Nhiên là người quá mềm lòng, sợ rằng sau này sẽ không quản lý được thuộc hạ.
Nhưng sau ngần ấy năm, chàng trai hiền lành dễ gần ấy đã hoàn toàn biến mất.
Gã đầu trọc cố gắng thoát khỏi trói buộc, chạy nhanh tới gõ cửa kính xe tôi đang ngồi: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự biết sai rồi, cô làm ơn giúp tôi c/ầu x/in ông chủ tha thứ được không…”
Gã còn chưa dứt lời, Giang Ngọc Nhiên đột nhiên xuất hiện, một cước đ/á hắn ra xa.
Sau đó anh ấy mở cửa xe và bước lên.
Trên khuôn mặt anh dính một ít m/áu, tạo ra mĩ cảm quái dị, vừa đẹp đẽ vừa đ/áng s/ợ.
Anh ấy cầm một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết m/áu trên tay mình.
Tôi đột nhiên cảm thấy chua xót.
Tất cả đều là lỗi của tôi.
Cuộc đời chúng tôi, ở cái độ tuổi mười tám, thời kì thanh xuân lẽ ra phải rực rỡ lại bị đẩy xuống vực sâu.
Đó là vào một buổi chiều rất bình thường.
Tôi nhận được điện thoại thông báo bố tôi bị t/ai n/ạn giao thông và qu/a đ/ời ngay tại chỗ.
Cả bầu trời dường như sụp đổ.
Khi đó, thế giới của tôi như sụp đổ, xung quanh toàn là sự x/ấu xa và toan tính.
Những người thân luôn đối xử tốt với tôi trước đây lại bắt đầu tranh giành tài sản, địa bàn, họ thậm chí còn không hề nương tay để giành lợi ích cho mình.
Giang Ngọc Nhiên khi ấy rất bận rộn, phải giải quyết tất cả những rắc rối và những cuộc chiến kéo dài.
Anh ấy làm việc rất xuất xắc và bắt đầu được nhiều người công nhận.
Nhưng luôn có những người không hài lòng.
Vương Lập b/ắt c/óc tôi, ông ta là người đứng thứ 2 trong băng đảng, là người vô cùng hung á/c.
“Cha mày là một tên ng/u chỉ biết mở sò/ng b/ạc rồi thu phí bảo kê, có thể ki/ếm được bao nhiêu tiền chứ.”
“Bây giờ xã hội đen đều bắt đầu b/án m/a tuý, nếu không làm thì không có đường sống sót.”
“Cháu gái à, ngươi đừng trách ta đ/ộc á/c, có trách thì trách tên Giang Ngọc Nhiên kia kìa, tên đó cũng cứng đầu giống hệt cha của ngươi.”
Ông ta gi*t cha ta còn chưa đủ, ông ta còn muốn hạ bệ Giang Ngọc Nhiên.
Mọi người đều biết tôi là điểm yếu của Giang Ngọc Nhiên.
Anh ấy bị phế đi năm ngón tay chỉ vì tôi.
Giang Ngọc Nhiên quỳ trên tuyết, r/un r/ẩy vì đ/au đớn tới suýt ngất đi.
Một tay anh ấy rỉ m/áu, tay còn lại run rấy lau đi nước mắt trên mặt tôi.
“Đừng khóc, sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ được sống cuộc sống mà mình mong muốn.”
Đáng tiếc cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn đi trên con đường không lối thoát này.
Không ai trong chúng tôi được sống cuộc sống mà mình mong ước cả.