Chương 9

9. “Mọi người có vẻ đang rất hứng thú nhỉ.” Giang Ngọc Nhiên bước vào, sáng chói như ánh trăng. Tôi muốn c/ầu x/in anh ấy giúp đỡ. Nhưng khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của anh ấy, những lời muốn nói như nghẹn lại trong cổ. Chàng trai trẻ kia vỗ vỗ vào ghế sofa, ra hiệu cho Giang Ngọc Nhiên ngồi xuống. “Nhị thúc tới đúng lúc lắm, đang có kịch hay.” Tên mặt s/ẹo phớt lờ những việc đang diễn ra và tiếp tục hành động của mình. Giang Ngọc Nhiên gác chân ngồi lên ghế sofa, bộ dạng không hề có ý giúp đỡ. Đột nhiên tôi không muốn kháng cự nữa. Bởi có lẽ, nếu tôi kháng cự, anh ấy sẽ chỉ cho rằng tôi thật lố bịch. Một thứ bẩn thỉu như tôi sao có thể có tư cách kháng cự ? Ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại, có thứ gì đó nặng nề đ/ập vào người tôi. Giang Ngọc Nhiên đem áo khoác choàng lên người tôi. Chàng trai trẻ nhướng mày: “Nhị thúc đối với nữ nhân này không lỡ buông tay ?” Giang Ngọc Nhiên khuôn mặt cứng rắn: “Cô ấy không làm được.” Chàng trai trẻ chăm chú quan sát tôi từ trên xuống dưới với vẻ hứng thú. Giống như nhìn một món hàng hoá. “Ta còn tưởng là chú gh/ét nữ nhân này, tại sao bây giờ lại bảo vệ cô ta.” “Nhị thúc à, ng/ược đ/ãi tình nhân nhỏ là thói quen không tốt đâu nha.” Giang Ngọc Nhiên không hề đáp lại mà chỉ kêu người tới đưa tôi đi. Gã b/éo muốn chạy tới ngăn cản nhưng lại bị chàng trai chặn lại. Chàng trai nhe chiếc răng nanh ra nói với tôi: “Chị ơi, em tên là Wu ting, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”