Chương 8
8.
Anh chàng dùng sức đỡ tôi lên.
Sau đó anh ta ném tôi sang một bên cho một tên đàn ông mặt s/ẹo.
“Nào, cùng vui vẻ nhé.”
Anh ta nở một nụ cười đầy ranh mãnh nói.
Khuôn mặt đầy s/ẹo kia thật kinh khủng, vết bỏng dữ tợn đan xen vết ch/ém.
Vết s/ẹo kéo dài từ khoé mắt đến miệng.
Trong suốt bao năm qua tôi đã gặp qua rất nhiều nam nhân cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua tôi có thể biết được tên đàn ông này là một nhân vật nguy hiểm.
Anh ta không hề lịch sự mà đưa tay kéo mạnh lấy tôi khiến cổ tay tôi đ/au nhói.
Tôi không thể trốn thoát được.
Anh ta bắt đầu cởi thắt lưng.
Có rất nhiều người trong phòng, nhưng không có bất kì ai giúp đỡ tôi.
Tôi r/un r/ẩy: “Thưa ngài, tôi không thể làm việc này..”
Tên b/éo cười lớn: “Vừa rồi là ta nhân nhượng với ngươi, yêu cầu ngươi hầu hạ thiếu gia, vậy mà ngươi lại không chịu, lại đi khiêu khích vị này.”
Tôi chưa kịp giải thích gì thì tên mặt s/ẹo đã đẩy mạnh tôi vào tường.
Xung quanh trở nên mơ hồ.
Tôi thấy hình bóng mình trên tường, mờ và mỏng.
Bề ngoài dù có đẹp đến đâu thì linh h/ồn bên trong cũng đã mục nát.
Chẳng trách anh ấy không còn yêu tôi nữa.
Điều ấy thật hiển nhiên.
“Chúng ta đ/á/nh cược đi, xem nữ nhân này có thể kiên trì được bao lâu.”
“Tôi cá là nó sẽ lâu hơn lần trước.”
Hoá ra mùi m/áu tanh trước đó là do những người chung số phận như tôi để lại.
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Váy của tôi bị x/é thành từng mảnh.
“Mặt s/ẹo, hôm nay cậu đúng là đang tận hưởng cuộc sống đấy.”
Xung quanh ồn ào khiến tôi không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.