Chương 15

15. Cổ họng tôi cảm thấy đ/au r/át k/inh kh/ủng. Tôi không thể nhịn được nên lấy tay che miệng ho mấy tiếng. Tôi đã trải qua quá nhiều thứ trong nhiều năm qua dẫn đến sức khoẻ của tôi ngày càng suy giảm. Dù đang ở độ tuổi sung sức nhưng anh luôn bị h/ành h/ạ bởi những c/ăn b/ệnh và những c/ơn đ/au khiến anh mất ngủ suốt đêm. Giang Ngọc Nhiên tỉnh lại. Anh là một người dễ tỉnh giấc và luôn có s//úng bên cạnh. Có quá nhiều người muốn anh ch//ết kể cả những người cận kề cạnh anh. Anh châm một điếu th/uốc rồi đưa vào miệng tôi. Cơn ngứa giảm đi một chút. Tôi khàn giọng nói: “Có phải em đã làm phiền anh không, hay anh sang bên phòng Tiểu Di ngủ đi.” Anh cau mày, vẻ mặt chán nản, rút điếu th/uốc từ trong miệng tôi ra rít một hơi. Sau đó anh ấy ôm lấy eo tôi và cho toàn bộ khói và miệng tôi. Tôi nghẹn ngào và ho một cách khó khăn. “Thịnh Mặc, đừng tỏ ra hào phóng với tôi như vây.” Anh có rất nhiều phụ nữ, trong sáng, thanh thuần, đáng yêu… Có đủ tất cả các loại hình. Thực ra nếu ngẫm nghĩ lại, bạn có thể nhận ra, đứng ở vị trí của anh ấy, có rất nhiều người tặng phụ nữ cho anh như một món quà. Hầu hết chỉ thỉnh thoảng họ mới được h/ầu h/ạ anh ấy. Nhưng luôn có ngoại lệ. Tiểu Di là ngoại lệ. Đó là một cô bé xinh đẹp ở độ tuổi mười tám, độ tuổi đẹp nhất. Theo lời kể của cấp dưới anh ấy, Tiểu Di đã bị l/ừa đến phía bắc Miến Điện. Cô bé là người ở trên núi, không hiểu sự đời, không hiểu được sự nh/am h/iểm của lòng người, chỉ biết khóc lóc nói muốn về nhà. Tình cờ, lần đầu tiên cô bé chạy trốn và gặp được Giang Ngọc Nhiên. Giang Ngọc Nhiên không kiên nhẫn và lập tức rút s//úng ra. Nòng s//úng dí vào trán cô bé nhưng anh lại bất động không hề b/óp c/ò. “Ông chủ lúc đó ngơ ra như bị m/a á/m, chúng tôi phải hét lên mấy lần ông chủ mới có phản ứng.” “Lúc đó, chúng tôi chỉ đoán thôi, không thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu ha.” Những tên thuộc hạ đó đã kể lại một cách sống động. Tôi cong môi cười nở nụ cười thật c/ay đ/ắng. Sau đó Tiểu Di không về nhà nữa mà đến nơi ở của Giang Ngọc Nhiên. Tôi đã từng nhìn thấy sự chiều chuộng của anh dành cho cô bé một lần. Lúc đó tôi và Giang Ngọc Nhiên vừa mới làm hoà, anh ấy đã yêu cầu người ở dọn cho tôi một phòng để tôi có thể nghỉ ngơi bình phục v/ết th/ương. Tình cờ phòng đó lại ở ngay đối diện phòng Tiểu Di. Chiều hôm đó, khi tôi mở cửa, tôi thấy Giang Ngọc Nhiên đang ôm một cô gái mặc váy trắng trong lòng. Cô bé bĩu môi, có lẽ đang gi/ận d/ỗi. Anh cúi đầu, không biết đang nói gì đó vào tai cô gái. Sau đó anh ấy bắt đầu ngân nga. Anh ấy hát không hề hay. Cô bé rúc vào trong lòng anh, giống hệt như tôi hồi đó, cười đến ngặt nghẽo, đưa tay bịt miệng của anh. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được một tên trùm b/ạo l/ực và t/àn nh/ẫn đứng thứ hai của tập đoàn m/a t*ý lớn nhất Miến Điện này lại có thể hạ mình trêu chọc một cô bé như vậy. Anh ấy từng nói sẽ chỉ hát cho tôi nghe. Nhưng bây giờ anh không còn trao cho tôi sự dịu dàng như vậy nữa. Tiểu Di nhìn thấy tôi liền gọi lớn: “Chị Thịnh!” Trong tim tôi có một nỗi đ/au âm ỉ. Giống như ai đó đang cầm một c/on d/ao và c/ứa vào tim tôi vậy. Tôi thừa nhận tôi cảm thấy gh/en t/ị. Tôi gh/en t/ị vì cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, gh/en t/ị vì cô ấy gặp được Giang Ngọc Nhiên của hiện tại, gh/en t/ị rằng cuộc sống của họ sẽ rất suôn sẻ và ngọt ngào. Tôi mỉm cười chào họ. Khi quay lưng lại, tôi bật khóc. Sau khi đóng cửa phòng, tôi ngồi khuỵu xuống. Thật mệt mỏi. Tôi cảm thấy dường như mình đã già. Những ngày không gặp lại anh dài như mấy năm trời. Đếm đi đếm lại cũng đã bao nhiêu năm đã trôi qua. Sau đó Tiểu Di thường đến trò chuyện với tôi, cách nói chuyện vẫn là sự ngây thơ đó. Giang Ngọc Nhiên có lẽ đã bảo vệ cô bé rất tốt. Ở một nơi tăm tối như nơi này, anh đã xây cho cô bé một thiên đường. Có lẽ cô bé chưa bao giờ nhìn thấy m/áu hay những thứ b/ẩn th/ỉu. Cô bé sống trong cuộc sống như mộng mà anh đã tạo ra cho cô ấy. Anh khiến cô bé hoàn toàn khác biệt với một nơi như phía bắc Miến Điện. Tôi gh/en t/ị nhưng không thể làm gì khác được.