Chương 16

16. Giang Ngọc Nhiên thực sự là một người rất khó lắm bắt. Anh ấy trông có vẻ rất t/àn nh/ẫn và đ/ộc đoán nhưng trong lòng vẫn rất trẻ con. Anh ấy đã để cửa phòng mở rất nhiều lần để tôi chứng kiến cảnh anh ấy và Tiểu Di l/àm t/ình. Trước mặt anh tôi không hề có phản ứng gì. Tôi đã sống với một chiếc mặt nạ trong suốt những năm qua, không khó để tôi có thể giữ một khuôn mặt v/ô c/ảm. Đêm hôm sau, Giang Ngọc Nhiên xông vào phòng tôi, chất vấn tôi: “Tại sao cô không có phản ứng gì ?Tại sao ?” Tôi có để ý. Không ai để ý điều đó bằng tôi. Ban đầu anh ấy là chú cún con của tôi. “A Nhiên, em không đủ tư cách ấy.” Bản thân tôi đã trở thành như này, và tôi không có quyền chất vấn anh ấy. Khi s/ay rư/ợu, anh ấy bộc lộ những điểm yếu mà bình thường không hề có. “Vậy thì ai mới có đủ tư cách ?” Anh ấy ôm lấy eo và hôn tôi. Nghe như vậy, Tiểu Di dường như chỉ là một công cụ. Anh ấy thực sự yêu cô ấy hay là chỉ lợi dụng cô ấy để khiến tôi gh/en t/ị ? Có lẽ Giang Ngọc Nhiên cũng không hề biết. Nhưng tôi biết. Anh thích cô ấy. Có hình bóng của tôi trong cô ấy. Cô ấy rất giống tôi những năm mười bảy, mười tám. Anh theo đuổi hình bóng năm ấy và không thể chấp nhận sự thật tôi đã hoàn toàn thay đổi. Điều đó thật là mâu thuẫn. Khi ánh nắng chiếu vào mặt, Giang Ngọc Nhiên tỉnh lại. Phía bắc Miến Điện vốn nhiều mây đen kéo dài cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp. Tôi chỉ biết im lặng nhìn anh suốt đêm. Khi anh tỉnh lại, tôi thay đổi tư thế ngồi. Nửa người tôi bị t/ê d/ại. Mặc dù anh vẫn đang t/ức gi/ận m/ắng mỏ nhưng cơ thể lại rất thành thật giúp tôi xoa bóp. Tôi dời đôi mắt chua chát của mình đi, nhẹ nhàng nói: “A Nhiên, chúng ta đừng như vậy nữa có được không ? Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.” Đừng h/ận em nữa. Điều đó thật không đáng để khiến anh phải giữ mãi trong lòng như vậy. Đôi tay đang xoa bóp của anh dừng lại và những lời đang nói cũng tắt đi. “Được rồi.” anh nói. Anh ấy có vẻ rất vui khi nghe tôi nói vậy và lập tức đưa tôi đi m/ua sắm. Anh ấy m/ua cho tôi rất nhiều vòng ngọc và luôn lải nhải màu này rất hợp với tôi. Tôi không biết nhìn ngọc, không biết cược đ/á, chỉ có thể nhìn qua một chút. Giang Ngọc Nhiên lại rất quan tâm. Anh ấy hỏi tôi có muốn đ/á/nh cược không và người thua sẽ thực hiện một điều ước cho người thắng. Chúng tôi từng rất thích những trò cá cược như vậy. Tôi mỉm cười và đồng ý. Anh bước tới, chĩa đèn pin vào viên đ/á đã chọn và nhìn đi nhìn lại. Tôi cười trêu anh: “Anh sợ thua sao ?” “Phải, trước đó thì không thấy sợ, không có gì cả, thất bại thì lại cố gắng. Nhưng bây giờ tôi lại thấy sợ.” Điều mà anh thực sự sợ là gì. Anh ấy không nói gì thêm nữa. Lúc này, tôi nhìn thấy một vật nhô ra từ tay áo một bà lão. Tôi gần như hành động theo bản năng của mình. Tôi hất Giang Ngọc Nhiên sang một bên và tự mình chặn c/ú đ/âm. Bị m/a t*ý bào mòn nhiều năm trời, thân thể tôi kỳ thật rất nặng nề. Tôi không biết mình lấy tốc độ và sức mạnh ở đâu ra. Bà lão nhanh chóng bị mọi người kh/ống ch/ế và hét ầm lên: “Đồ gi/ết người! Mau trả con trai lại cho ta.” M/áu trào ra từ cơ thể bà lão nhuộm đỏ viên đ/á. Đôi mắt tròn xoe của bà ta nhìn chằm chằm vào tôi. Giống hệt như khi Vương Lập ch//ết. Cái ch//ết ấy giống hệt cái c//hết của Triệu Nghị Thành. Khuôn mặt của họ chồng chéo lên nhau. Một cơn rùng mình đột ngột dâng lên từ xươ/ng sống của tôi, tôi nổi da gà khắp người. Tôi cảm thấy đ/au đ/ớn và s/ợ h/ãi. Những tiếng la hét cứ vang lên không ngừng nghỉ. Giang Ngọc Nhiên bế tôi lao về phía xe. Người đàn ông cao hơn 1m9 này đang r/un r/ẩy dữ dội, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói không kìm được r/un r/ẩy. “Mở mắt ra nhìn anh đi, Mặc Mặc! Mau nhìn anh này.” “Làm ơn hãy nhìn anh đi.” Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi không có gì nghiêm trọng cả. Càng cố tôi chỉ càng b/uồn n/ôn. Tôi muốn lau nước mắt cho anh nhưng tôi không còn chút sức lực nào cả. Thật vô vọng.