Chương 17
17.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng không c/ắt được đ/á.
Trong khoảng thời gian đó, Giang Ngọc Nhiên luôn im lặng.
Anh ấy hỏi tôi: “Tại sao lại làm như vậy?”
Ánh đèn mờ ảo nhấp nháy ngoài cửa sổ, khuôn mặt thanh tú của anh nửa ẩn trong bóng tối, nửa hiện ngoài ánh sáng.
Con trai của bà lão cũng là một tên ngh/iện.
Gia đình đã nh/ốt anh ta lại và ép anh ta c/ai m/a t*ý.
Khi bạn là người ngh/iện m/a t*ý thì những mối qu/an h/ệ gia đình, xã hội và luật pháp thì sao.
Anh ta không thể nhận thức được gì hết.
Anh ta c/ầm d/ao gi/ết cả gia đình mình.
Tôi chỉ nhớ bà lão đã quay về nhà mẹ đẻ khi ấy.
Giờ thì ổn rồi, không còn bất cứ ai sống sót cả.
Giang Ngọc Nhiên đang sống giống hệt những gì mà anh gh/ét nhất.
Vậy tại sao tôi lại không ?
Nhưng anh ấy lại hỏi tôi tại sao.
Tại sao , tại sao.
Con đường này do chính chúng ta lựa chọn và chúng ta không thể đổ lỗi cho ai hết.
Tôi ôm anh từ phía sau.
Tôi nói với anh ấy: “Em sẽ luôn ở bên anh.”
Đừng nói dối tôi là điều mà anh nói.
Tôi chưa kịp nói gì, Giang Ngọc Nhiên đột ngột ôm và hôn tôi một cách mãnh liệt.
Tôi b/ị th/ương và anh ấy không muốn làm điều đó.
Tôi nói với anh ấy rằng tôi ổn.
Lần đầu chạm vào tôi, anh ấy đã rất thận trọng.
Tối hôm đó tôi cùng anh ấy ra ngoài để bàn một vụ làm ăn lớn.
Anh ấy uống rất nhiều và cảm thấy lo lắng.
Anh nói người tôi lạnh như tảng băng nên lại gần để sưởi ấm cho tôi.
Mùi rư/ợu nồng nặc đến mức tôi cảm thấy mình cũng hơi say.
Gió thổi từ cửa sổ vào khiến tôi rùng mình.
Anh ấy nhìn thấy rõ một số v/ết th/ương của tôi.
Tôi cười cười, đột nhiên cảm thấy thật x/ấu hổ.
“A Nhiên, nó không còn đ/au nữa.”
Anh cau mày, có một nỗi đ/au khó tả hiện lên trong mắt anh.
Anh ấy bảo tôi đừng nói chuyện.
Tôi chợt có một ảo giác.
Anh lúc này giống như làn sương mỏng buổi sáng.
Ngay khi tôi chạm vào, anh sẽ biến mất.
Tôi chỉ nhẹ nhàng gọi anh: “A Nhiên, A Nhiên…”
Đã nhiều năm rồi, tôi luôn sống như một th/ây m/a.
Phải đến giây phút này tôi mới cảm nhận được sự ấm áp.
Nước mắt của anh nóng hổi tới nỗi tôi cũng khóc theo.
Giang Ngọc Nhiên hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói:
“Mặc Mặc đừng khóc nữa, anh ở ngay đây. Đừng khóc nữa.”
Anh ấy trông hệt một đứa trẻ nhỏ vừa làm điều gì sai.
Đã rất lâu rồi tôi không thấy anh ấy như vây.
Lạ lùng và mới lạ.