Chương 19
19.
Ở cùng anh, ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đến ngày cưới, Giang Ngọc Nhiên mặc vest đầy lịch lãm và trưởng thành nhưng hành động lại như một đứa trẻ.
Anh phấn khích đến mức không thể tự mình cài vòng hoa.
Thuộc hạ của anh lớn gan cười nhạo: “Lão đại không cần run, lần sau là quen thôi.”
Anh trừng mắt: “Cút, cút, cút. Đây sẽ là đám cưới duy nhất trong đời tao.”
Mấy tên thuộc hạ nháy mắt với tôi: “Chị dâu à, chúng tôi đều nghe thấy hết rồi nha. Lão đại nói là lần duy nhất, là muốn cùng chị dâu đi đến cuối đời.”
Cùng nhau già đi nói thì dễ hơn làm.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại.
Đám cưới vô cùng náo nhiệt, Giang Ngọc Nhiên mời rất nhiều người.
Ông chủ Lưu Bưu của anh cũng có mặt.
Cả hai chúng tôi đều không có người thân nên đã để anh ấy làm chủ hôn.
Tr/ùm m/a t*ý, một người t/àn nh/ẫn và nh/am h/iểm, đang mỉm cười đưa cho tôi một phong bì lớn.
Vũ Đình người mà tôi gặp ở s/òng b/ạc hôm đó hôm nay đã đến cho dù không nhận được thiệp mời.
Cha của cậu ta và Giang Ngọc Nhiên từng có mâu thuẫn.
Vũ Đình vẫn y hệt lúc ấy, ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt không một chút vui vẻ.
“Chú à, không ngờ chú lại có tấm lòng nhân hậu như vậy đấy, còn có thể đem tấm rẻ rá/ch như vậy sử dụng.”
Giang Ngọc Nhiên nói to: “Hôm nay là ngày tốt, ta sẽ bỏ qua cho ngươi một lần.”
Vũ Đình vẫn không hề sợ ch///ết: “Con đem đến cho chú một lễ vật lớn, chắc chắn chú sẽ thích.”
Giang Ngọc Nhiên chỉ sai người trông chừng cậu ta, tránh để cậu ta làm hỏng buổi lễ.
Khi đang trao nhẫn cưới, màn hình lớn ở lễ đường đột nhiên chuyển hình ảnh.
Quá khứ đen tối của tôi bị phơi bày.
Chiếc nhẫn lăn tròn trên bàn và rơi xuống đất.
Giang Ngọc Nhiên vẻ mặt không thể tin nổi: “ Thịnh Mặc, hãy nói với anh điều này không phải sự thật đi.”
Tôi đã từng nghe thấy giọng điệu như vậy vào bảy năm trước, vào cái đêm tuyết rơi ngày hôm ấy.
Đúng vậy.
Tôi là người đã cung cấp thông tin cho c/ảnh s/át.
Tôi chưa làm được điều gì đúng đắn trong đời mình, đây là điều đầu tiên.
Chỉ tiếc là vị c/ảnh s/át liên lạc với tôi đã bị Vũ Đình b/ắt và gi//ết ch*t trước hôm đám cưới.
Bức ảnh cuối cùng chính là cái ch*t của anh ấy.
Không còn một chiếc răng nào trong miệng của anh ấy và đầu thì đầy những v/ết b//ắn.
M/áu chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Anh ấy đã chịu rất nhiều đ/au đ/ớn trước khi ch*t.
Tôi không thể nhìn nổi.
Vũ Đình cười nghịch ngợm nói: “Chú à, chú có tình cảm với người phụ nữ như vậy thì chỉ còn đường ch*t thôi.”
“Tôi vẫn tin tưởng chú nha, chú không phải gián điệp đâu phải không?”
Người của Giang Ngọc Nhiên lập tức rút s/úng ra.
“Ông chủ ! Phải ngay lập tức xử lý cô ta.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều n/òng s/úng chĩa vào mình như vậy.
Giang Ngọc Nhiên sững người không thể tin nổi.
Anh ấy không nhìn tôi nữa.
“Đây là chuyện của tôi, tôi tự xử lý.”
Nhưng mọi việc thực sự nghiêm trọng đến mức nếu không gi/ết tôi sẽ không thể làm yên lòng những kẻ đó.