Chương 20

20. Có rất nhiều hình thức tr/a t/ấn mà những kẻ buôn m/a t*ý dùng để xử lý c/ảnh s/át và những người đưa tin. Chỉ cần một hình thức nhẹ nhất thôi tôi cũng không thể chịu được. “Tôi thực sự không biết gì khác, người c/ảnh s/át đó đã ch*t rồi.” “A Nhiên, em rất s/ợ đ/au, có thể để cho em tận hưởng nốt khoảng thời gian tươi đẹp này được không.” Giang Ngọc Nhiên không nói gì, chỉ im lặng hút th/uốc. Cho đến khi dưới chân anh ấy chất đầy một đống tàn th/uốc, anh ấy mới ngẩng lên nhìn tôi. “Tại sao? Tại sao! Tại sao!.” Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh không hỏi tại sao em còn sống à?” Anh ấy không trả lời nên tôi đành tự nói tiếp. “A Nhiên, trong năm năm qua em chỉ sống vì anh.” Bảy năm trước, Triệu Nghị Thành nói rất đúng, tôi quả thực sợ rằng Giang Ngọc Nhiên sẽ ghé/t tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho tôi. Dù tôi có bị ô u/ế, tôi vẫn muốn được ở bên anh. Nếu anh ấy không thích tôi vì điều này thì tôi có thể chống lại nó. Nhưng Triệu Nghị Thành lại nói: “Bây giờ khắp nơi đều lật tìm tung tích của cậu ta, cậu ta chẳng thể sống lâu đâu. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ đưa cậu ta ra nước ngoài sống nốt phần đời còn lại.” Tôi đã tin điều đó. Khi ấy tôi đã chìm vào vũng lầy sâu. Tôi không thể tìm ki/ếm sự giúp đỡ. Tôi không thể tự c/ứu lấy mình Lúc này chỉ có Triệu Nghị Thành là lựa chọn duy nhất của tôi. Tôi nghĩ mình cần làm gì đó cuối cùng cho A Nhiên. Giống như lời anh ấy từng nói, anh ấy muốn mở một tiệm cà phê với đầy hoa. Anh ấy thích những ngày mưa. Mùi mưa, mùi hoa, mùi cà phê hoà vào nhau là mùi mà anh ấy khao khát nhất. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ có cuộc sống như đúng ý nguyện cho tới già. Chính vì vậy, tôi thà để anh ấy gh/ét mình. Tôi thà tự mình chịu đựng l/ời ng/uyền nặng nề và đ/ộc á/c/. Ngày chia tay, tôi ngồi cạnh Triệu Nghị Thành, cho dù anh ấy có bị c/ắt đ/ứt m/áu th/ịt, tôi cũng không ngoảnh đầu lại. Nhưng Triệu Nghị Thành đã l/ừa d/ối tôi. Anh ta ép Giang Ngọc Nhiên gi/ết người và cử anh ấy sang phía bắc Miến Điện. Anh ta muốn tr/a t/ấn anh ấy tới ch*t. Ở nơi ă/n th/ịt ng/ười này, Giang Ngọc Nhiên chưa bao giờ sống tốt như tôi nghĩ. Cả tôi và anh ấy đều trở thành kiểu người mà chúng tôi gh/ét nhất. Thật nực cười. “Khi em biết anh ta l/ừa d/ối em thì anh đã bị đưa tới đây rồi.” “Em không nghĩ rằng anh sẽ còn sống khi bị đưa đến nơi như vây. Từ đó em đã có ý định b/áo th/ù.” “Em rất sợ đ/au đ/ớn nhưng em đã cố gắng sống sót ở đó suốt năm năm.” “Em phải mất năm năm mới trả được m/ối th/ù này cho anh.” “Năm năm đó đối với em như đ/ịa ng/ục vậy.” Chẳng phải người chẳng phải m/a. Đôi khi tôi cảm thấy mình dường như đã ch*t. Nếu không thể vượt qua được hiện tại, sẽ không bao giờ có thể thấy được tương lai. Giang Ngọc Nhiên siết ch/ặt n/ắm đ/ấm. Anh ấy nói anh ấy biết tôi đã c/ực kh/ổ như thế nào, anh ấy muốn bù đắp cho tôi. Anh ấy nói xin lỗi vì đã không nhận được ra ý nghĩa trong hành động của tôi bấy lâu nay. Anh ấy cũng nói mình là người vô dụng và hèn nhát.