Chương 21

21. “May mắn là Triệu Nghị Thành đã ch*t, em đã gi*t hắn.” Tôi chỉ gi*t duy nhất anh ta mà thôi. Tôi đã là l/ừa d/ối Giang Ngọc Nhiên bởi tôi không hề gi*t Vương Lập. Vương Lập làm rất nhiều đ/iều x/ấu và đã bị c/ảnh s/át nhắm đến từ lâu. Tôi “gi*t” ông ta chỉ để có thể đường hoàng chạy tới phía bắc Miến Điện này. Sau khi gi*t ch*t Triệu Nghị Thành, tôi đã có ý định t/ự t//ử. Chính nhờ Lâm Linh đã c/ứu tôi. Cô ấy là một luật sư rất hoạt bát, thông minh. Cô ấy nói đó không phải lỗi của tôi. Từng có nhiều lần tôi muốn ch*t đi. Lâm Linh chính là người đã giữ tôi lại. Cô ấy là một trong số ít người tốt mà tôi gặp được trong cuộc đời. Cô ấy nói tôi rất giống với chị gái của cô ấy. Vì vậy cô ấy vẫn luôn giúp đỡ tôi. Khi tôi gặp á/c mộng, cô ấy ôm tôi nhẹ nhàng và kể cho tôi nghe những câu chuyện. Khi tôi lên cơn ngh/iện m/a t*ý, cô ấy không đành lòng khi tôi tìm mọi cách c/ắn lư/ỡi nên đã mềm lòng để tôi tuỳ ý cắn, cào cô ấy. Điều đó làm cho cô ấy đ/au đ/ớn và tôi cũng vậy. Thật ng/u ng/ốc biết bao. Tôi chưa từng được gặp mẹ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình mẫu tử. Sau đó tôi ra khỏi trung tâm cai ngh//iện và lập tức đi tìm cô ấy. Bố cô ấy nói rằng cô ấy đã ch*t. Người đàn ông với mái tóc bạc trắng r/un r/ẩy, lấy tay che mắt khóc thầm. Nước mắt rơi xuống và biến mất trong cát bụi. Sau đó tôi mới biết bố của Lâm Linh là c/ảnh s/át ph/òng ch/ống m/a t*ý. Để tr/ả th/ù bố cô ấy, họ đã t/iêm th/uốc và khiến cô ấy ngh/iện m/a t*ý. Sau khi biết mình bị t/iêm th/uốc, cô ấy đã nh/ảy từ trên nóc nhà xuống để k/ết l/iễu đời mình. Sự tr/ả th/ù này thật sự rất k/inh kh/ủng. Ông ấy là người duy nhất trong gia đình Lâm còn sống sót. Ông ấy sẽ sống dằn vặt cả một đời. Để tr/a t/ấn con người không gì có thể đ/au kh/ổ hơn thế. Sau đó những người ở cục kiểm soát m/a t*ý đã tìm đến tôi. Nhờ vậy, tôi mới phát hiện ra Giang Ngọc Nhiên chưa ch*t và đang sống rất có tiếng tăm ở phía bắc Miến Điện. Tôi được giao cho một nhiệm vụ. Thực ra tôi không hề có lý tưởng cao cả hay gì cả. Nhưng trong cuộc sống này phải luôn có mục tiêu sống. Trong năm năm, tôi sống vì Giang Ngọc Nhiên, ch/uộc t/ội và b/áo th/ù. Những ngày sau đó tôi sống vì Lâm Linh. “Vì vậy, A Nhiên, em đã không còn n/ợ anh bất cứ điều gì cả.” Không khí im lặng một hồi lâu. Anh ấy nói: “Ừ” “Nhưng anh vẫn n/ợ em.” Tôi đưa s//úng cho anh. “Anh phải trả lại nó cho em.” Lần này anh im lặng. Tôi ngước mắt lên bầu trời đêm. Tối đến nỗi tôi không thể nhìn thấy bất kì ngôi sao nào. Đôi khi tôi nghĩ mình thật may mắn. Cận kề cái ch*t luôn có người giúp đỡ tôi. Đôi khi tôi lại cảm thấy thật b/ất hạ/nh. Tại sao muốn sống mà lại khó khăn đến vậy. Thôi bỏ đi. Là tôi đã n/ợ họ.