Chương 3

3. Tôi vừa bước đi vừa gọi cho quản lý của mình đến đón tôi. Nhưng khi vừa đi đến cửa thì tôi nhìn thấy có một chiếc xe đang đậu bên ngoài. Tôi nói vào điện thoại: “Không cần đón tôi nữa, Ngụy Sâm đến rồi.” Tôi đoán quản lý của tôi đã báo với anh là tôi đang ghi hình cho chương trình nên anh ấy mới tìm được địa chỉ của tôi. Chỉ là tôi không ngờ rằng anh biết tôi ghi hình cho chương trình mà còn chạy đến đây làm gì. “Sao anh lại đến đây?” Vừa ngồi vào xe thì tôi hỏi ngay. Anh ôm tôi vào lòng, trên môi nở nụ cười: “Đến cục dân chính lãnh chứng.” Khoảnh khắc đó tôi không nói nên lời, chẳng lẽ quản lý của tôi không giải thích cho anh rằng chúng tôi chỉ đang ghi hình sao? “Hôm nay em gửi tin nhắn cho anh là do em đang ghi hình, em không có th/ai.” Tôi nhanh chóng giải thích với anh và cố ý nhấn mạnh rằng tôi không hề có ý gây rắc rối cho anh, tôi không muốn phát sinh bất cứ chuyện rắc rối nào. Nhưng người đàn ông này rất nhỏ mọn, tôi sợ quay về anh sẽ xử lý tôi. “Ừm, anh biết.” “Anh biết mà còn nói muốn lãnh chứng sao?” Anh ấy ôm tôi ch/ặt hơn, giọng nói mang theo chút tủi thân. “Nhưng mà anh muốn cưới em, Ý Ý, khi nào thì em mới đồng ý gả cho anh đây?” Ừm, anh tủi thân rồi, nhưng sự tủi thân của anh cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Kể từ khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau thì anh luôn như vậy, ngày nào cũng muốn tôi gả cho anh. Còn tôi hết lần này đến lần khác từ chối anh. “Anh quên rồi à, ba em nói yêu thì có thể nhưng cưới thì không được.” “Ba em nói em chỉ mới hai mươi tuổi, ít nhất phải hai mươi hai tuổi thì mới được.” Tôi lôi ba tôi ra nói, ngay lập tức dập tắt ngọn lửa của anh. Cuối cùng anh chỉ có thể ôm tôi vào lòng, hôn đi hôn lại cho đến khi miệng tôi sưng lên thì anh mới hả gi/ận.