Chương 6.2
Sắp đến lượt chúng tôi tham gia thử vai, Tiết Lan chen qua người tôi rồi đến trước mặt đạo diễn Nhĩ: “Đạo diễn, tôi đến trước.”
“Được.”
Đạo diễn cũng không thèm quan tâm thì tôi còn có thể nói cái gì, dù sao cũng chỉ là buổi thử vai mà thôi, tôi không tin Tiết Lan có thể thắng được.
Tiết Lan và tôi đều đến thử vai chính, tôi có cơ hội được thử vai này cũng may nhờ có lão tử nhà tôi.
Ông ấy có quen biết với đạo diễn Nhĩ nên mới tự tiến cử con gái cưng của mình, nhưng đạo diễn Nhĩ nói tôi phải dựa vào kỹ năng diễn xuất để thể hiện cho ông ấy thấy, lúc đó ba tôi làm một người nói mà không ngượng miệng: “Anh yên tâm, ai cũng không bằng con gái của tôi đâu.”
Chỉ vì câu nói đó của ba tôi mà tôi cảm thấy tôi buộc phải giành được vai này, nếu không thật sự ba tôi không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Phân đoạn thử vai được chọn ngẫu nhiên, nhưng chỉ dựa trên một câu của đạo diễn Nhĩ.
Nội dung là: Cửu biệt trùng phùng.
Chủ đề này không phải chủ đề mới nhưng diễn xuất của Tiết Lan không có bước đột phá nào, chính là quá phù hợp chửng mực của xã hội.
Những người xung quanh đều vỗ tay khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Tiết Lan.
Đến lượt tôi thử vai thì có người thờ dài một cái.
“Không biết loại người này có biết diễn xuất không nữa.”
“Chắc là không bằng Lan Lan đâu.”
Nghe được những lời châm chọc này nhưng tôi vẫn thờ ơ như không, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn người hướng dẫn bắt đầu giải thích cho tôi.
Sau khi người hướng dẫn giải thích xong thì tôi hiểu được cuộc trùng phùng này dựa trên mối qu/an h/ệ của nam nữ chính trong phim, nữ chính chờ đợi nam chính rất lâu, cuối cùng mới có thể gặp lại.
Tôi khá tự tin vào kỹ năng diễn xuất của mình, sau khi tôi diễn xong thì xung quanh vang lên những tiếng xì xào.
Quản lý của tôi vỗ tay trước, sau đó nhưng người khác cũng vỗ tay theo.
Rõ rành rành, kỹ năng diễn xuất của tôi đã đ/á/nh bại Tiết Lan.
Nếu tôi là kẻ thua cuộc thi chắc chắn tôi sẽ cụp đuôi bỏ đi rồi, nhưng Tiết Lan thì khác, cô ta trực tiếp cùng người quản lý của mình đi đến trước mặt đạo diễn.
“Đạo diễn, ông có biết mình đang chọn ai không hả? Cô ta là Tô Ý.”
“Nói thừa, nữ chính trong phim của tôi, tôi có thể không biết cô ấy tên gì à?”
Bị Tiết Lan và quản lý của cô ta chất vấn, đạo diễn rất bất mãn.
“Đạo diễn, không phải trước giờ ông luôn có yêu cầu rất cao với điện ảnh sao? Nếu ông chọn một người đầy tai tiếng như vậy vào vai nữ chính, thì bộ phim của ông còn ra thể thống gì nữa.”
Tiết Lan và quản lý của cô ta hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của tôi, bắt đầu bôi nhọ tôi trước mặt mọi người.
Cho dù tôi có thể nhẫn nhịn được nhưng quản lý của tôi thì không nhịn được, cô ấy xắn tay áo lao lên phía trước.
“Cô muốn gì, cô đi/ên rồi đúng không? Kỹ năng diễn xuất của nghệ sĩ các người không tốt, còn không muốn đạo diễn chọn Ý Ý của chúng tôi à?”
“Loại người giống như Tô Ý, cho dù kỹ năng diễn xuất tốt thì sao, loại người này sẽ…”
“Đủ rồi.”
Không đợi đối phương lên tiếng nhục mạ tôi thì đạo diễn Nhĩ đã lớn tiếng hét lên, sau khi xung quanh đã yên tĩnh trở lại thì đạo diễn cau mày nói: “Chỉ cần kỹ năng diễn xuất của cô ấy tốt, dù cô ấy tai tiếng hay nổi tiếng thì tôi cũng sẽ chọn.”
Nói đến vậy rồi thì Tiết Lan còn có thể nói thêm gì nữa, cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt bực tức vào bụng thôi.
Đạo diễn Nhĩ bỏ đi rồi thì Tiết Lan cũng bỏ đi.
Nhìn thấy cô ta tức đến mức sắp ngất đi thì suýt nữa tôi đã bật cười lớn.
Nhưng tôi thật sự không ngờ cô ta dám lên mạng rồi giả vờ mình đáng thương.
Đột nhiên Tiết Lan phát sóng trực tiếp, chỉ trong phút chốc mà hàng chục nghìn người tràn vào xem phát sóng trực tiếp của cô ta, trên buổi phát sóng cô ta bật khóc nức nở.
“Hức, tôi biết, tôi biết mà, mọi người đều rất quan tâm tôi, mọi người đừng lo, tôi không sao đâu.”
“Không sao đâu, chỉ là tôi vừa mới bị người khác cư/ớp mất vai nữ chính nên trong lòng hơi khó cấp nhận được, các Bảo Bảo yên tâm nhé, tôi thật sự không sao đâu.”
Chỉ trong mấy giây mà cư dân mạng đã bắt đầu điều tra lịch trình của Tiết Lan, rất nhanh họ đã tìm được đoạn phim chúng tôi cùng tham gia thử vai cho phim điện ảnh của đạo diễn Nhĩ, ngay lập tức tên của tôi được nhắc đến như một hot search.
Quản lý của tôi đưa điện thoại của cô ấy đến trước mặt tôi, bây giờ cô ấy đã quá quen với chuyện này rồi.
Dù sao thì dạo gần đây số lần tên tôi bị tìm ki/ếm trên mạng đã bị bôi đen đến mức không nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa rồi.
“Ý Ý, bây giờ trên mạng ai cũng m/ắng cô rồi.”
“Tùy họ, dù sao tôi cũng không quan tâm.” Tôi lười biếng cười một cái, tôi vẫn tin những người này không m/ắng tôi được lâu nữa đâu.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, ngoài việc m/ua thủy quân tấn công tôi trên mạng thì Tiết Lan không còn làm được chuyện gì khác nữa à?