Chương 1.
"Các bạn học, hết giờ ra chơi rồi..."
Chuông báo hết giờ giữa buổi vang lên, chưa kịp để mọi người sôi trào như nước sôi.
Một cô giáo mặc đồ thể thao giản dị bước vào từ cửa, là giáo viên chủ nhiệm lớp 10/3.
Cô vỗ tay.
"Các em trật tự một chút, cô có chuyện muốn nói"
"Lát nữa hết giờ, các em thu dọn đồ đạc của mình, tiết sau chúng ta đổi chỗ ngồi"
"Rào"
Lớp học lại trở nên náo lo/ạn.
Thời học sinh, đổi chỗ ngồi có thể nói là điều mà rất nhiều học sinh mong chờ nhất.
Không ai lại không muốn cùng bạn thân hợp tác ăn ý, dù là tốt hay x/ấu, cũng không ai mang trong mình những cảm xúc mơ hồ mà lại không muốn xích lại gần hơn với người mình thích.
"Trần Hi, em đến phòng giáo viên gặp cô một lát"
Trong tiếng ồn ào, giáo viên chủ nhiệm nghĩ ra điều gì đó, xoa xoa chân mày, lên tiếng gọi một nam sinh.
"Em? Cô đang nói em sao?"
Trần Hi nghển cổ, dùng ngón tay chỉ vào mình, bắt chước biểu tượng cảm xúc gây sốt trên mạng.
Lập tức xung quanh không ít bạn học cười phá lên.
Giáo viên chủ nhiệm có chút bất đắc dĩ, lại không làm gì được cậu, đành gật đầu.
"Đừng có làm trò nữa, là em đó, nhanh lên"
Nói xong, cô đi trước.
"Xong rồi anh em ơi, mình sắp bị cô chủ nhiệm xử lý riêng rồi"
Trần Hi tỏ vẻ coi cái ch*t như không.
"Đi đi, Hi ca, tổ chức sẽ không quên công lao của cậu đâu"
Các bạn học nhìn cậu với ánh mắt thương cảm.
"Mọi người phải bảo trọng nhé"
Sau khi chào kiểu quân đội với đám bạn x/ấu, Trần Hi mới cười hì hì lẻn đến phòng giáo viên.
"Cộc cộc"
"Lại đây.”
Trần Hi đẩy cửa ra, thò vào một cái đầu.
"Cô chủ nhiệm, cô tìm em có chuyện gì ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm thở dài, rất cạn lời.
"Yên tâm, không đ/á/nh em đâu, qua đây"
"Dạ"
Trần Hi lững thững đi qua ngồi xuống.
"Lát nữa đổi chỗ ngồi, em không cần phải chọn nữa"
"Tại sao ạ?"
Trần Hi vừa nghe đã không vui, cô chủ nhiệm đây là tước đoạt quyền tự do chỗ ngồi của học sinh một cách bất hợp pháp.
"Tại sao?"
Nói đến đây, giáo viên chủ nhiệm liền nổi nóng, "Bốp" một tiếng đ/ập tay xuống bàn.
"Học kỳ này cô đổi cho em mấy bạn cùng bàn rồi?"
"Em cứ túm lấy ai cũng có thể nói chuyện từ trời nam đến biển bắc"
"Sắp xếp cho em ngồi một mình, em lại kết bạn với thùng rác"
"Còn bảo mọi người đừng vứt rác vào bạn em"
"Em còn có mặt mũi hỏi cô tại sao à?"
"Vậy em ngồi ở đâu?"
Trần Hi ngượng ngùng sờ sờ mũi, có khoa trương vậy không?
"Thôi được rồi, không cần phải nói nữa"
"Lát nữa Tư Cực Duệ ngồi ở đâu, em ngồi ở đó"
Giáo viên bình tĩnh lại, ra lệnh.
"Vâng, vâng"
Trần Hi nhún vai, chấp nhận kết quả phán quyết này.
Về đến lớp, Trần Hi liếc mắt một cái đã thấy ngay bạn cùng bàn mới của mình là Tư Cực Duệ, nhân vật truyền thuyết của trường.
Nổi tiếng toàn trường nhờ thành tích luôn bỏ xa người thứ hai hai mươi mấy điểm và vẻ ngoài tinh tế khó phân biệt giới tính.
Gia đình không rõ làm gì, nhưng những thứ mà cậu thường mặc và mang theo đều là hàng hiệu, hoặc là loại giới hạn trên toàn quốc.
Một công tử nhà giàu điển hình, đáng tiếc là, bản thân cậu ta dường như mắc chứng tự kỷ, nhập học lâu như vậy, toàn bộ quá trình không giao tiếp với giáo viên và bạn học, còn gây ra không ít bàn tán.
Nhưng đối với điều này, Trần Hi tỏ ra rất thông cảm.
Con người luôn có khuyết điểm, nếu cậu ta hoàn hảo không tì vết thì chỉ có thể nói "Người này chỉ nên có ở trên trời, nhân gian khó gặp mấy lần".
Còn bây giờ, Tư Cực Duệ đang ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, cúi đầu làm bài.
Giữa một đám ồn ào, cậu ta đúng là hạc giữa bầy gà.
Trần Hi không nói hai lời, xách bàn ghế chuyển đến bên cạnh cậu ta.
Còn việc đợi cậu ta chọn chỗ ngồi? Buồn cười, khai giảng lâu như vậy, Tư Cực Duệ chưa từng đổi chỗ ngồi, ngày nào cũng ngồi yên vị ở dãy giữa bàn đầu.
Động tĩnh nhanh chóng gây chú ý, bạn bè của Trần Hi nhao nhao đến hỏi han.
"Hi ca, chưa bắt đầu đổi chỗ ngồi mà"
Trần Hi vung tay một cách phóng khoáng.
"Các cậu không hiểu đâu, cô chủ nhiệm thiên vị mình đấy"
"Nhìn xem các cậu phải tự tìm bạn cùng bàn, còn mình thì, đều do chính phủ bao cấp phân phối trực tiếp"
Mọi người lập tức phản ứng lại, trêu chọc cậu.
"Hi ca, cậu nói vậy, còn bao cấp phân phối nữa chứ, không biết còn tưởng cậu đi tìm vợ đấy"
"Ha ha ha ha ha ha"
"Tớ thấy á, nói trắng ra, cô chủ nhiệm chỉ là gh/ét cậu nhiều lời, đến cả chó cũng muốn nói chuyện hai câu, nên mới nhờ Tư học thần chữa trị cho cậu đó thôi"
Bị vạch trần, Trần Hi giả bộ tức gi/ận nói.
"Đi đi đi, không thấy bạn cùng bàn của tôi đang học sao? Đừng làm phiền cậu ấy"
"Ối ối ối, mới thế đã che chở rồi à"
Lại trêu chọc vài câu, rồi đến giờ vào học.
Bọn họ vừa đi, chưa được bao lâu, Trần Hi đã không nhịn được dùng bút chọc chọc vào cánh tay của Tư Cực Duệ.
"Bạn cùng bàn, cậu còn nhớ tớ không? Cái người giúp cậu cầm đồ hôm khai giảng ở Đại Minh Hồ ấy"