Chương 12.
"Bé Lặng, đây!"
"Sao cậu mới đến vậy, tớ đợi hoa sắp tàn rồi đây này."
Trần Hi đứng trước cửa quán lẩu vẫy tay với Tư Cực Duệ.
Tư Cực Duệ nhanh chân, chạy tới.
"Có chuyện gì vậy, sao cậu gấp gáp tìm tớ thế?"
"Sao, không có chuyện gì thì không được tìm cậu à?"
Trần Hi giả bộ gi/ận, đợi Tư Cực Duệ làm nũng hôn lên má một cái, cậu t mới tươi cười trở lại.
"Thế mới đúng chứ, đi thôi, hôm nay đại ca có tiền, mời cậu ăn cơm."
Trần Hi ôm lấy Tư Cực Duệ, không cho cậu ta từ chối mà kéo cậu ta vào quán lẩu.
Đồ ăn ngập tràn trong nồi lẩu cay, qua làn hơi nóng, Trần Hi hỏi Tư Cực Duệ.
"Bé Lặng, nếu, nếu có một ngày chúng ta chia xa..."
Tư Cực Duệ không nghe được những lời này, cậu đặt đôi đũa xuống, giọng điệu nghiêm túc.
"Không có nếu như, tớ sẽ không chia xa với cậu."
"Thôi thôi, tớ chỉ đùa thôi mà."
"Sao cậu phản ứng mạnh vậy, mau ăn đi, lát ng/uội hết đấy."
Trần Hi cúi gằm mặt xuống.
Nước mắt làm ướt viên thịt bò, từ nay không còn tham luyến nụ hôn của cậu nữa.
Ăn lẩu xong, Trần Hi kéo kéo đẩy đẩy, lại lôi Tư Cực Duệ đến quán bar.
Sau một hồi kích tướng, Tư Cực Duệ uống đến say bí tỉ.
Trần Hi đỡ Tư Cực Duệ ra khỏi quán bar, đến khách sạn gần đó thuê một phòng giường lớn.
Vừa mở cửa phòng, cậu ta đã ôm Tư Cực Duệ ngã xuống giường.
Tư Cực Duệ vẫn còn một chút ý thức tỉnh táo.
"Tớ đẹp không?"
Trần Hi sờ mặt Tư Cực Duệ, nhìn vào mắt cậu.
"Đẹp... đẹp lắm."
Uống quá nhiều rư/ợu, Tư Cực Duệ nói chuyện chậm rì rì.
Trần Hi nắm tay Tư Cực Duệ, luồn vào trong áo mình.
"Bé Lặng, cậu có muốn tớ không?"
Hơi ấm trong lòng bàn tay khiến Tư Cực Duệ tỉnh táo hơn không ít.
"Không, không được."
Vừa nói, cậu đã muốn ngồi dậy.
Trần Hi kéo cậu lại, xoay người đ/è cậu xuống, đầu ngón tay trượt từ cổ xuống bụng dưới, sau đó... cậu ta trêu chọc Tiểu Tư Cực Duệ một chút.
"Cái gì mà không được, không phải là cậu không được đó chứ?"
Là đàn ông thì ai cũng không thể thừa nhận mình không được, đặc biệt là trước mặt người mình yêu.
Yêu thích, là th/uốc kích tình tốt nhất.
Tư Cực Duệ hoàn toàn mất hết lý trí, ánh mắt cậu tối sầm lại, nắm lấy tay Trần Hi.
"Được hay không, thử rồi sẽ biết."
Tư Cực Duệ chìm vào giấc ngủ sâu, Trần Hi ôm eo, nghiêm trọng nghi ngờ phán đoán của mình.
Tên này căn bản không phải tự kỷ, mà phải là một tên háo sắc mới đúng, một khi làm thì như máy đóng cọc vậy, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Đến bây giờ, nửa thân dưới của cậu ta vẫn còn tê rần, thật sự sướng đến mức mất kiểm soát.
"Reng reng reng"
Trần Hi sờ soạng tìm điện thoại dưới gối.
"Nghĩ kỹ chưa, bạn học Trần?"
"Xem ra, người cần một trái tim lương thiện không phải là tôi rồi."
Nghe ra sự mỉa mai của Diệp Tri Tú, Trần Hi căn bản không có tâm trạng phản bác.
Cậu ta dùng ngón tay phác họa lại gương mặt Tư Cực Duệ nhiều lần, cuối cùng nước mắt theo nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán Tư Cực Duệ.
Trong cơn mơ màng, cậu ấy dường như cảm nhận được điều gì đó, cau ch/ặt mày.
"Xin lỗi, tớ yêu cậu."
"Tôi đồng ý điều kiện của bà."